Âu Mỹ (232) United States of America (228) Đài Loan (68) Đức (68) Nam Phi (20) Ấn Độ (106) Mỹ (825) Trung quốc (190) Hồng Kông (195) Nga (21) Việt Nam (2813) Thụy Sĩ (19) Philippines (160) Tây Ban Nha (98) Nhật Bản (715) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Ba Lan (33) Úc (46) Bỉ (28) Japan (51) Anh (450) Brazil (36) Hà Lan (26) Canada (100) Thụy Điển (19) Pháp (388) China (25) Argentina (18) Malaysia (42) Mexico (33) Indonesia (40) Hàn Quốc (235) More (27) Ý (324) Thái Lan (378)Thanh Xuân Một Kiếp Si Tình: Chương 1
Tôi thích Cố Thanh Hoài, từ năm 18 tuổi đến 22 tuổi.
Những năm đó, trong giới hào môn ở Kinh Thành, trò vui lớn nhất chính là nhìn tôi chạy theo anh ấy, làm đủ chuyện ngốc nghếch vì anh ấy.
Về sau có người bạn hỏi anh ấy, nếu không thích tôi thì sao không dứt khoát từ chối.
Cố Thanh Hoài chỉ cười thờ ơ: “Giữ lại để giải khuây thôi mà.”
Tựa như từ hôm ấy, tình yêu cuộn trào trong tôi bỗng chốc nguội lạnh.
Tôi không còn quấn lấy anh nữa, cũng tháo sợi dây chuyền anh tặng, tính cách dần trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Khi anh vướng tin đồn với người khác, tôi chỉ cười cho qua.
Khi anh đưa bạn gái mới đến dự tiệc, tôi cũng không còn ghen tuông ầm ĩ.
Sau đó anh nói thật sự muốn kết hôn, đích thân trao cho tôi thiệp mời.
Mọi người đều chờ tôi mất bình tĩnh, chờ tôi hối hận không kịp.
Người anh em tốt nhất của anh còn hung hăng hỏi tôi: “Thật không đến tìm anh ấy sao?”
Tôi cau mày, giọng run rẩy nghẹn ngào:
“Trần Hiến Châu, anh hỏi chuyện đó thì trước tiên có thể xuống khỏi người tôi không?”
Tôi thích Cố Thanh Hoài, từ năm 18 tuổi đến 22 tuổi.
Những năm đó, trong giới hào môn ở Kinh Thành, trò vui lớn nhất chính là nhìn tôi chạy theo anh ấy, làm đủ chuyện ngốc nghếch vì anh ấy.
Về sau có người bạn hỏi anh ấy, nếu không thích tôi thì sao không dứt khoát từ chối.
Cố Thanh Hoài chỉ cười thờ ơ: “Giữ lại để giải khuây thôi mà.”
Tựa như từ hôm ấy, tình yêu cuộn trào trong tôi bỗng chốc nguội lạnh.
Tôi không còn quấn lấy anh nữa, cũng tháo sợi dây chuyền anh tặng, tính cách dần trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Khi anh vướng tin đồn với người khác, tôi chỉ cười cho qua.
Khi anh đưa bạn gái mới đến dự tiệc, tôi cũng không còn ghen tuông ầm ĩ.
Sau đó anh nói thật sự muốn kết hôn, đích thân trao cho tôi thiệp mời.
Mọi người đều chờ tôi mất bình tĩnh, chờ tôi hối hận không kịp.
Người anh em tốt nhất của anh còn hung hăng hỏi tôi: “Thật không đến tìm anh ấy sao?”
Tôi cau mày, giọng run rẩy nghẹn ngào:
“Trần Hiến Châu, anh hỏi chuyện đó thì trước tiên có thể xuống khỏi người tôi không?”
Tôi thích Cố Thanh Hoài, từ năm 18 tuổi đến 22 tuổi.
Những năm đó, trong giới hào môn ở Kinh Thành, trò vui lớn nhất chính là nhìn tôi chạy theo anh ấy, làm đủ chuyện ngốc nghếch vì anh ấy.
Về sau có người bạn hỏi anh ấy, nếu không thích tôi thì sao không dứt khoát từ chối.
Cố Thanh Hoài chỉ cười thờ ơ: “Giữ lại để giải khuây thôi mà.”
Tựa như từ hôm ấy, tình yêu cuộn trào trong tôi bỗng chốc nguội lạnh.
Tôi không còn quấn lấy anh nữa, cũng tháo sợi dây chuyền anh tặng, tính cách dần trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Khi anh vướng tin đồn với người khác, tôi chỉ cười cho qua.
Khi anh đưa bạn gái mới đến dự tiệc, tôi cũng không còn ghen tuông ầm ĩ.
Sau đó anh nói thật sự muốn kết hôn, đích thân trao cho tôi thiệp mời.
Mọi người đều chờ tôi mất bình tĩnh, chờ tôi hối hận không kịp.
Người anh em tốt nhất của anh còn hung hăng hỏi tôi: “Thật không đến tìm anh ấy sao?”
Tôi cau mày, giọng run rẩy nghẹn ngào:
“Trần Hiến Châu, anh hỏi chuyện đó thì trước tiên có thể xuống khỏi người tôi không?”
Tôi thích Cố Thanh Hoài, từ năm 18 tuổi đến 22 tuổi.
Những năm đó, trong giới hào môn ở Kinh Thành, trò vui lớn nhất chính là nhìn tôi chạy theo anh ấy, làm đủ chuyện ngốc nghếch vì anh ấy.
Về sau có người bạn hỏi anh ấy, nếu không thích tôi thì sao không dứt khoát từ chối.
Cố Thanh Hoài chỉ cười thờ ơ: “Giữ lại để giải khuây thôi mà.”
Tựa như từ hôm ấy, tình yêu cuộn trào trong tôi bỗng chốc nguội lạnh.
Tôi không còn quấn lấy anh nữa, cũng tháo sợi dây chuyền anh tặng, tính cách dần trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Khi anh vướng tin đồn với người khác, tôi chỉ cười cho qua.
Khi anh đưa bạn gái mới đến dự tiệc, tôi cũng không còn ghen tuông ầm ĩ.
Sau đó anh nói thật sự muốn kết hôn, đích thân trao cho tôi thiệp mời.
Mọi người đều chờ tôi mất bình tĩnh, chờ tôi hối hận không kịp.
Người anh em tốt nhất của anh còn hung hăng hỏi tôi: “Thật không đến tìm anh ấy sao?”
Tôi cau mày, giọng run rẩy nghẹn ngào:
“Trần Hiến Châu, anh hỏi chuyện đó thì trước tiên có thể xuống khỏi người tôi không?”
1
Ngày Cố Thanh Hoài lần đầu đưa bạn gái đến dự tiệc với nhóm bạn.
Tính từ lần cuối chúng tôi gặp nhau đã tròn 3 tháng.
Trong chuyện này của chúng tôi, như vậy có thể xem như một kỳ tích.
Người bạn bên cạnh hạ giọng an ủi:
“Triển Nhan, lát nữa nếu không chịu nổi thì tìm cớ về trước. Mình đừng làm ầm ĩ gì hết, hôm nay là sinh nhật Khương Việt mà.”
Tôi khẽ cười, không nói gì.
Bạn gái mới của Cố Thanh Hoài rất xinh đẹp, cực kỳ xứng với anh.
Hai người nắm tay nhau bước vào, bạn bè đều vô thức nhìn tôi.
Tôi chỉ ngồi im, trên mặt trước sau vẫn là nụ cười nhẹ nhàng.
“Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Lâm Mạn Thư.”
Khi Cố Thanh Hoài nói đến hai chữ “bạn gái,” ánh mắt anh nhẹ lướt qua mặt tôi.
Sắc mặt tôi không thay đổi, nụ cười vẫn nguyên, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại.
Cố Thanh Hoài không nhìn tôi thêm lần nào.
Trong phòng tiệc, bầu không khí dần trở nên sôi nổi.
Khi cắt bánh kem, mọi người quậy tưng cả lên.
Trước đây, tôi thích nhất là những lúc náo nhiệt như vậy.
Tôi thường lấy bánh kem chọc phá người khác, rồi nấp sau lưng Cố Thanh Hoài.
Nhưng vẫn bảo vệ tôi.
Lần này tôi không tham gia cuộc vui.
Tuy nhiên, những người bạn thân vẫn không buông tha tôi.
Khi cầm bánh kem đuổi đến, tôi cười né tứ phía, nhưng luôn giữ khoảng cách đối với Cố Thanh Hoài.
Mặt và váy tôi đều dính đầy kem, tôi liên tục cầu xin buông tha.
Bạn bè mới bỏ qua và chạy đi quậy người khác.
Tôi len qua đám đông ồn ào, chuẩn bị ra ngoài tìm nhà vệ sinh để lau dọn.
Vừa bước đến cửa, Cố Thanh Hoài gọi tôi lại.
“Triển Nhan.”
Tôi vô thức ngoảnh đầu.
2
Ánh đèn nơi hành lang phủ xuống gương mặt Cố Thanh Hoài.
Tạo nên mảng tối lớn.
Khoảng cách khá gần, nhưng tôi cũng không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh.
“Có chuyện gì sao?”
Cố Thanh Hoài không lên tiếng, chỉ liếc qua chiếc cổ của tôi.
“Em đổi dây chuyền rồi à?”
Tôi sững người một chút, rồi đáp ngay: “Ừm, đổi rồi.”
Trước đây tôi đeo sợi dây chuyền kia suốt 4 năm.
Đó là món quà anh tặng lúc sinh nhật tôi 18 tuổi, cũng là thứ tôi từng yêu thích nhất.
Anh khẽ nhếch môi, nụ cười đó tôi không sao đoán nổi.
“Lần họp mặt trước sao em không đến?”
Lần họp trước… tôi ngẩn ra, chợt cảm thấy vành tai hơi nóng.
Ban đầu tôi định đến, nhưng hôm đó Trần Hiến Châu đột nhiên hẹn tôi.
Thế là hai chúng tôi cùng cho bạn bè leo cây.
“Tránh mặt anh à?” Anh hỏi hờ hững.
“Tôi có việc đột xuất, nên không đến được.”
Có vẻ Cố Thanh Hoài không mấy tin tưởng.
Nhưng anh cũng không hỏi thêm, liền đổi chủ đề: “Em thấy Lâm Mạn Thư thế nào?”
Tôi trả lời rất chân thành: “Rất xinh đẹp, dịu dàng, hào phóng, nhìn là biết cô ấy được dạy dỗ đàng hoàng.”
Cố Thanh Hoài nhìn tôi chằm chằm không rời: “Anh cũng thấy vậy. Cho nên anh bỗng nhiên muốn kết hôn với cô ấy.”
“Tốt thôi, đến lúc đó nhớ đưa thiệp mời cho tôi nhé.”
Cố Thanh Hoài bất chợt cười khẽ: “Được, lúc đó sẽ gửi cho em đầu tiên.”
Nói xong, dường như anh chẳng muốn để ý tôi nữa, xoay người bỏ đi luôn.
Tôi cũng không nán lại, gấp rút đi rửa phần kem dính trên mặt.
Vừa đến cửa nhà vệ sinh đã thấy Trần Hiến Châu đứng đó hút thuốc.
“Anh không phải đi công tác sao?”
Tôi có chút bất ngờ, vừa lấy khăn giấy lau mặt vừa hỏi.
Trần Hiến Châu dập điếu thuốc, nhìn tôi qua tấm gương với vẻ cười như không:
“Về từ sớm rồi. Nếu không đã bỏ lỡ màn kịch vừa nãy.”
Tôi quay lại, vo tròn khăn giấy rồi ném về phía mặt anh:
“Ý gì đây, Trần Hiến Châu?”
Anh không tránh, bị ném trúng vẫn tỏ vẻ rất khoái chí:
“Sao hả, tôi chỉ đi công tác có hai ngày, hai người bọn em lại muốn bùng cháy tình cũ à?”

Để lại một bình luận