Mỹ (825) Đài Loan (68) Tây Ban Nha (98) Malaysia (42) Trung quốc (190) Mexico (33) Hà Lan (26) Brazil (36) Đức (68) Việt Nam (2813) Nhật Bản (715) Indonesia (40) United States of America (228) Philippines (160) Thụy Điển (19) Anh (450) Âu Mỹ (232) Nga (21) Bỉ (28) Thái Lan (378) Hồng Kông (195) Ba Lan (33) More (27) Canada (100) Nam Phi (20) China (25) Pháp (388) Úc (46) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Thụy Sĩ (19) Japan (51) Ấn Độ (106) Argentina (18) Hàn Quốc (235) Ý (324)Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan: Chương 1
[Cô gái trầm lặng + Đại lão lạnh lùng + Chênh lệch tuổi tác + Giấu giếm + Lừa dối]
Ôn Nhiễm từ nhỏ đã ngoan ngoãn, suốt hai mươi hai năm cuộc đời, lần phản nghịch duy nhất của cô chính là để giành lại di vật của ông nội. Cô giấu đi thân phận, trở về nước, trở thành một nhà thiết kế trang sức sơ cấp. Rời khỏi vòng bảo bọc của gia đình, từng bước của Ôn Nhiễm đều đầy khó khăn.
Nhan Vọng Thư lạnh lùng, cao ngạo, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng dù biết rõ thân phận của Ôn Nhiễm, anh vẫn mềm lòng với cô, cẩn thận nâng niu đóa hoa trong nhà kính này.
Anh dạy cô cách sinh tồn, dạy cô cách vượt qua giới hạn của bản thân, dạy cô cách yêu anh.
Trước đây, tại một ngôi chùa, Ôn Nhiễm nhìn Nhan Vọng Thư: “Trông anh chẳng giống người tin Phật chút nào.”
Nhan Vọng Thư mang sự ngông cuồng của riêng mình: “Đó chỉ là những niềm tin hư ảo. Chỉ khi không thể chống lại hiện thực người ta mới đi tin những thứ này. Còn anh chỉ tin chính mình.”
Về sau.
Ba quỳ một lạy, bước qua 1088 bậc thang.
Cầu mong người tôi yêu bình an vô sự.
Tôi nguyện năm nào cũng làm vậy.
Chỉ mong cô ấy mãi mãi bình an.
Nước Mỹ.
Cơn mưa chiều thấm ướt mặt đất, cơn gió mát mang theo hương nhài nhè nhẹ len qua song cửa. Ôn Nhiễm khẽ nhấc mũi ngửi, tay vẫn cầm chắc công cụ điêu khắc, tỉ mỉ tái hiện trong thực tế đóa hoa trắng sống động trong tâm trí mình.
Ôn Nhiễm là một trong những đệ tử cuối cùng của bậc thầy chế tác trang sức người Hoa danh tiếng nhất thế giới – Bạch Vĩ Lương. Người còn lại chính là sư huynh của cô, Trạch Trình Kính.
Mười năm trước, khi ông nội Ôn Nhiễm lâm bệnh nặng, ba mẹ cô muốn đưa cô về bên mình, nhưng không thể trái với nguyện vọng cuối đời của ông. Ông muốn gửi gắm cô cháu gái nhỏ đầy tài năng này cho người bạn tri kỷ của mình – Bạch Vĩ Lương – để dạy dỗ.
Vậy là Ôn Nhiễm rời quê hương đặt chân đến đất nước xa lạ này.
“Cốc cốc cốc—”
Tiếng gõ cửa bất ngờ làm Ôn Nhiễm xao nhãng, tay cô hơi trượt, chỉ một giây sau cánh hoa trắng mỏng manh gãy rời rơi xuống bàn làm việc.
Cô khẽ thở ra một hơi. Vẫn chưa thể hoàn toàn không bị tác động bởi ngoại cảnh. Cô đặt công cụ xuống, xoay cổ tay thư giãn.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Là Trạch Tâm Di.
Trạch Tâm Di là em gái của Trạch Trình Kính, cũng là người bạn duy nhất của Ôn Nhiễm.
Hôm nay, cô nàng mặc một chiếc váy voan màu hồng da, trông vừa thướt tha vừa bay bổng nhưng cũng không thể che giấu bản tính lóng ngóng vội vàng của mình.
Cô đi giày cao gót, sải bước dài: “Nhiễm Nhiễm, cậu còn chưa thay đồ sao? Tiệc tối bắt đầu lâu rồi đấy!”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào trời đã tối sẫm, một vầng trăng sáng treo lơ lửng ở góc phải bầu trời.
Cô cúi mắt nhìn cánh hoa mỏng như cánh ve trên bàn, ý tứ sâu xa: “Tớ đã tỉ mỉ điêu khắc suốt ba tiếng, giờ thì nhờ cậu mà…”
Trạch Tâm Di thấy dáng vẻ ấm ức này của cô, lập tức đầu hàng, chắp hai tay tỏ ý xin lỗi: “Được rồi được rồi, lần này là lỗi của tớ, là tớ làm phiền cậu. Cậu muốn tớ lên núi đao hay xuống biển lửa cũng được!”
Vừa nói cô vừa kéo Ôn Nhiễm đứng dậy khỏi ghế làm việc: “Nhưng bây giờ mau thay đồ đi rồi xuống dự tiệc với tớ!”
Ôn Nhiễm bị đẩy về phía phòng thay đồ, nửa quay đầu hỏi: “Sao tớ nhất định phải đi?”
“Cứ xuống trước đã!”. Trạch Tâm Di nhất quyết không chịu nói.
Ôn Nhiễm vào phòng, mở tủ quần áo.
Cô chọn một chiếc váy lụa màu kem dài đến giữa bắp chân, phần eo có đường xếp ly tinh tế, trước ngực trang trí họa tiết dập ly hình phong cầm, dây đai vai bên trái thắt nơ, vừa nhẹ nhàng lại pha chút tinh nghịch.
Chiếc váy này là quà sinh nhật năm nay mẹ tặng cô.
Trạch Tâm Di ngồi trên giường, xuýt xoa khen ngợi: “Cậu thấy không? Cậu mặc đồ trắng vẫn là đẹp nhất!”
Câu này Ôn Nhiễm đã nghe đến phát chán, cô chẳng buồn đáp, chỉ mở hộp trang sức lấy ra đôi khuyên tai ngọc trai rồi đeo lên.
Đôi khuyên tai này là quà ba cô ấy tặng.
Trạch Tâm Di bước tới, từ trong gương quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm có khuôn mặt dài hình trứng ngỗng, đường nét mềm mại, gầy nhưng vẫn đầy đặn collagen, mang vẻ đẹp cổ điển pha lẫn chút ngây thơ.
Đôi mắt cô không to, mí mắt cũng không quá rõ, mắt hơi tròn, khóe mắt hơi rủ xuống, khiến cô trông có vẻ uể oải, nhưng đồng thời lại tạo cảm giác ngoan ngoãn, yếu đuối, lười biếng.
Sống mũi cô mềm mại, mang chút lạnh lùng, nhưng chiếc miệng nhỏ hơi tròn khiến vẻ e ấp lấn át đi sự lạnh lùng đó.
Cô không phải là kiểu nhan sắc khiến người ta choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí nếu chỉ liếc qua có thể thấy hơi nhạt nhòa.
Nhưng không thể phủ nhận, cô toát lên khí chất cổ điển, dịu dàng, sâu lắng và thanh tao, một vẻ đẹp mang hơi thở tri thức, hấp dẫn ham muốn của đàn ông hơn cả những nhan sắc diễm lệ sắc sảo.
Trạch Tâm Di mím môi, giọng hơi thất vọng: “Chị em tốt của tôi ơi, bao giờ cậu mới chịu yêu đương đây?”
Ôn Nhiễm ngừng tay đang đeo khuyên tai: “Lại nói chuyện này nữa à?”
“Không yêu đương thì tiếc quá.” Trạch Tâm Di cầm lược chải tóc cho Ôn Nhiễm: “Nếu tớ là đàn ông, tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu, tớ cam tâm tình nguyện bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo.”
Ôn Nhiễm: “……”
Trạch Tâm Di cúi xuống, tựa đầu lên vai Ôn Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cậu biết không? Chỉ cần nhìn khuôn mặt này của cậu, nói gì tớ cũng tin hết.”
Ôn Nhiễm cụp mắt, không khách khí vỗ vào trán Trạch Tâm Di: “Nghiêm túc một chút đi!”
Trạch Tâm Di bật cười hai tiếng, thấy Ôn Nhiễm cài hộp trang sức lại: “Cậu chỉ đeo khuyên tai, không đeo gì khác à?”
Ôn Nhiễm: “Không, tớ chỉ muốn làm người tàng hình.”
Trạch Tâm Di kéo tay cô đi ra ngoài: “Người tàng hình, nhanh lên nào.”
Bữa tiệc đã bắt đầu từ lâu.
Ôn Nhiễm và Trạch Tâm Di đứng ở góc cầu thang, ánh đèn pha lê phía trên khúc xạ thành những tia sáng rực rỡ.
Ánh mắt Ôn Nhiễm lướt qua phòng khách, giữa những lời chào hỏi và tiếng cụng ly, rất nhanh đã tìm được tâm điểm của buổi tiệc.
Bạch Vĩ Lương ngồi trên chiếc ghế gỗ đào, khoác trên người bộ trường sam truyền thống Trung Hoa, trước ngực là mặt dây chuyền Quan Âm bằng ngọc phỉ thúy thiên nhiên loại băng chủng, kết hợp cùng chuỗi mặt ngọc lục bảo và kim cương.
Ông cười híp mắt, phối với bộ râu quai nón hoa râm, trông hiền hòa dễ gần.
Xung quanh ông là một vòng người.
Những ai có thể ngồi gần ông đều là các doanh nhân có địa vị trong ngành trang sức hoặc những nhà thiết kế trang sức nổi tiếng đã có tuổi. Còn những người không có chỗ ngồi đa phần là người trẻ, đứng ở hai bên với dáng vẻ của lớp hậu bối, thỉnh thoảng cùng nâng ly với họ.
Ôn Nhiễm quan sát trang sức mà họ đang đeo, đúng là món nào cũng đắt giá nhưng không có gì quá bất ngờ.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bên cạnh Bạch Vĩ Lương vẫy tay, một cô gái trẻ lập tức bước lên.
Người đàn ông giới thiệu với Bạch Vĩ Lương: “Ông Bạch, đây là Ngô Vân San, người giành giải đồng cuộc thi BrightPearl năm nay, một cô gái Hoa Kiều rất có tài năng.”
BrightPearl là cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế có giá trị rất cao trong ngành.
Ngô Vân San hơi cúi người: “Chào ông Bạch, được gặp ngài là vinh hạnh của tôi.”
Bạch Vĩ Lương khẽ nâng tay đỡ cô đứng dậy, gương mặt hiền hòa: “Tôi đã xem thiết kế của cô, rất có ý tưởng.”
Người đàn ông nhân cơ hội nói thêm: “Vân San luôn ngưỡng mộ ngài, hy vọng có thể theo học hỏi ngài nhiều hơn.”
Bạch Vĩ Lương khoát tay, khéo léo từ chối: “Tôi đã 60 tuổi rồi, một nửa thân thể đã xuống đất, hai đồ đệ của tôi mỗi ngày đều khiến tôi đau đầu, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa, thực sự là có lòng mà không có sức.”
Người đàn ông cười nói: “Ông Bạch đùa rồi, ngài xem ngài vẫn còn rất khỏe mạnh. Hơn nữa, Mr. Trạch là ngôi sao triển vọng sáng giá nhất trong giới thiết kế.”
Những người xung quanh cũng lên tiếng tán đồng, nói về thành tích rực rỡ của Trạch Trình Kính trong hai năm qua nhưng không ai nhắc đến Ôn Nhiễm.
Ai cũng biết, Bạch Vĩ Lương có hai đồ đệ cuối cùng.
Trạch Trình Kính, năm nay 24 tuổi, trong hai năm gần đây đã giành nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi thiết kế trang sức, danh tiếng ngày càng vững chắc.
Người còn lại chỉ nghe nói là một cô gái Hoa Kiều, tên là Cynthia.
Có tin đồn rằng Cynthia là một thiên tài trẻ tuổi, Bạch Vĩ Lương đang đợi thời điểm chín muồi để giới thiệu tác phẩm của cô ra công chúng. Cũng có tin đồn rằng cô ta tư chất bình thường, Bạch Vĩ Lương không muốn để cô ra mắt để tránh mất mặt, vì vậy luôn giấu kín.
Nghe mọi người không ngớt lời khen ngợi Trạch Trình Kính, Bạch Vĩ Lương vuốt râu cười: “Trình Kính đúng là không tệ, nhưng tôi còn một đồ đệ không được như mong đợi nữa ”
Nghe đến đây, Trạch Tâm Di cúi đầu cười trộm, dùng khuỷu tay huých Ôn Nhiễm, trêu ghẹo: “Nghe chưa? Cậu đúng là không được như mong đợi đấy! Mình thấy ông nội Bạch chính là anti-fan lớn nhất của cậu đó!”
Ôn Nhiễm hờ hững nửa khép mắt, nhẹ thở dài.
Thấy cô không có tinh thần, Trạch Tâm Di lập tức đổi giọng an ủi:
“Ông nội Bạch chỉ là đang từ chối nhận Ngô Vân San thôi, không muốn thu nhận cô ta nên mới nói vậy.”
Ôn Nhiễm ngước mắt lên, thấy Trạch Tâm Di giơ hai ngón tay cái:
“Nhiễm Nhiễm, cậu là thiên tài!”
Ôn Nhiễm bị cô chọc cười.
Trạch Tâm Di thấy cô cười, liền khoác tay cô:
“Nhìn Ngô Vân San kia kìa.”
Ôn Nhiễm nhìn sang, cô ta vẫn đứng cạnh Bạch Vĩ Lương, dáng vẻ kính cẩn lễ phép.
Ôn Nhiễm: “Cô ta sao?”
Trạch Tâm Di: “Cậu thấy cô ta đẹp hay mình đẹp?”
Lượt xem: 533
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ
Thời lượng: 115/115

Để lại một bình luận