Đài Loan (68) Nga (21) Mexico (33) Nam Phi (20) More (27) Hồng Kông (195) Ấn Độ (106) Philippines (160) Thụy Sĩ (19) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Ba Lan (33) Úc (46) Indonesia (40) Việt Nam (2813) Japan (51) Mỹ (825) China (25) Hàn Quốc (235) Trung quốc (190) Nhật Bản (715) Ý (324) Canada (100) Hà Lan (26) Malaysia (42) Thái Lan (378) Brazil (36) Anh (450) Bỉ (28) Âu Mỹ (232) Đức (68) Tây Ban Nha (98) Pháp (388) Thụy Điển (19) Argentina (18) United States of America (228)
Đài Loan (68) Nga (21) Mexico (33) Nam Phi (20) More (27) Hồng Kông (195) Ấn Độ (106) Philippines (160) Thụy Sĩ (19) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Ba Lan (33) Úc (46) Indonesia (40) Việt Nam (2813) Japan (51) Mỹ (825) China (25) Hàn Quốc (235) Trung quốc (190) Nhật Bản (715) Ý (324) Canada (100) Hà Lan (26) Malaysia (42) Thái Lan (378) Brazil (36) Anh (450) Bỉ (28) Âu Mỹ (232) Đức (68) Tây Ban Nha (98) Pháp (388) Thụy Điển (19) Argentina (18) United States of America (228)Giấc Mộng Xưa: Chương 1
Ta và Thẩm Kinh Mặc yêu nhau suốt mười năm. Một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Họ nói: ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng có giao tình, còn vị hôn phu của ta, cũng là một người khác.
“Tiểu thư, hôm nay Thẩm tướng quân thành thân, lão gia và phu nhân đang ở tiền sảnh đợi người cùng đi.”
Chiều tà, ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên vết sẹo mờ nơi cổ tay.
Ta gương, xuất thần, lặng lẽ tự cài trâm hoa lên tóc.
Người trong gương, đẹp thì đẹp đấy, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, đã mang dáng vẻ của ngọn đèn trước gió.
Chương 1.
Ta và Thẩm Kinh Mặc yêu nhau suốt mười năm. Một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Họ nói: ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng có giao tình, còn vị hôn phu của ta, cũng là một người khác.
“Tiểu thư, hôm nay Thẩm tướng quân thành thân, lão gia và phu nhân đang ở tiền sảnh đợi người cùng đi.”
Chiều tà, ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên vết sẹo mờ nơi cổ tay.
Ta ngồi trước gương, xuất thần, lặng lẽ tự cài trâm hoa lên tóc.
Người trong gương, đẹp thì đẹp đấy, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, đã mang dáng vẻ của ngọn đèn trước gió.
Vài tháng trước, ta rơi xuống vách núi. Tỉnh lại, thân thể mỗi ngày một yếu hơn.
Không chỉ là thân xác, mà nỗi dày vò trong lòng còn dữ dội hơn.
“Tân nương là ai?”
Ngoài cửa, nha hoàn khựng lại, khẽ đáp: “Nhị tiểu thư Lộ gia, Lộ Thu Nguyệt.”
Ta gục xuống bên cửa sổ, yếu ớt cười giễu: “Lại là nhị tiểu thư của nhà nào nữa đây… Thẩm Kinh Mặc hắn, khụ khụ…”
Giá mà thật sự mất trí thì thôi, đằng này những ký ức về Thẩm Kinh Mặc vẫn khắc sâu trong tâm trí ta, rõ ràng đến từng nét.
Vậy mà tất cả, trong mắt người đời, đã hóa thành mây khói, chỉ còn mình ta nhớ.
Ngày xưa đã yêu sâu đậm bao nhiêu, hôm nay đau xé tim bấy nhiêu.
“Hắn có từng nhắc đến ta không?”
Nha hoàn lưỡng lự một lát mới đáp: “Chưa từng, chỉ nói mời Bạch phủ dự tiệc cưới.”
“Tốt, ta biết rồi.”
Môi trong gương đã điểm son đỏ thắm, ta đứng dậy.
Vị hôn phu của ta, giờ đây, sắp cưới người khác.
Một canh giờ sau, tại tiền sảnh Thẩm gia.
Ta cầm d.a.o kề cổ, trước mặt đầy khách khứa, giọng run rẩy:
“Thẩm Kinh Mặc, nếu chàng dám cưới nàng ta, hôm nay ta sẽ c/h/ế/t ngay trước sảnh Thẩm gia!”
Thẩm Kinh Mặc đứng giữa đường đường đại sảnh, ánh mắt sâu thẳm như vực. Năm tháng gió sương mài giũa, chàng thiếu niên từng ý khí phong phát nay đã nội liễm như lưỡi kiếm giấu trong vỏ, cũng như thứ rượu càng ủ càng nồng.
Thân hình hắn cao lớn, thẳng tắp. Ngày trước, khi đứng bên ta, bờ vai ấy là chỗ dựa vững chắc nhất của ta; giờ đây, nó lại đang che chở Lộ Thu Nguyệt.
Mọi người kinh hãi, không ai dám tiến lên.
Xung quanh xì xào:
“Nghe nói nàng ta chính là kẻ quấn quýt Thẩm tướng quân. Ngã xuống vách núi, đầu óc hỏng rồi, cứ tưởng mình là vị hôn thê của Thẩm tướng quân, đòi xen vào hôn sự người ta, tháng này đã là lần thứ ba.”
Thẩm Kinh Mặc ôm Lộ Thu Nguyệt trong lòng, lạnh mắt nhìn: “Bạch tiểu thư, quá tam ba bận.”
Tim ta như bị d.a.o cắt, vừa cười vừa khóc, mắt nhòa lệ.
Năm xưa lần đầu gặp Thẩm Kinh Mặc, hắn vẫn còn trẻ.
Mười bảy mười tám tuổi, cưỡi ngựa trên phố dài.
Lần thứ nhất, ta chặn ngựa của hắn, hắn lạnh lùng nhìn ta hỏi:
“Không muốn sống nữa sao?”
Lần thứ hai, hắn vội ghìm cương, đầy mình sương lạnh: “Ngươi không có mắt à?”
Lần thứ ba, đôi mày mắt ấy cuối cùng cũng điểm chút ý cười: “Bạch tiểu thư, quá tam ba bận, lên ngựa đi.”
Ta đưa tay ra với hắn, nắm một cái là trọn mười năm.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta từng có được trọn vẹn sự thiên vị, cưng chiều và yêu thương của hắn.
Một Bạch tiểu thư kiêu hãnh, cứng cỏi như ta, cuối cùng cũng bị Thẩm Kinh Mặc nuông chiều đến hư hỏng.
Đêm ấy, trăng thu treo cao.
Ngón tay Thẩm Kinh Mặc khẽ vẽ qua mái tóc ta, giọng hắn dịu dàng mà trịnh trọng:
“Uyển Hương, gả cho ta đi. Ta đã đợi quá lâu rồi. Trong phủ tướng quân, chỉ có một nữ chủ nhân là nàng.”
Một trận mưa thu, một t.a.i n.ạ.n ập đến.
Ta chẳng may ngã xuống vách núi.
Khi tỉnh lại, mọi thứ đã khác.
Nhắc đến chuyện cũ, ai nấy đều nhìn ta như nhìn một kẻ điên.
Họ nói: “Người có tình cảm dây dưa với Thẩm tướng quân là Nhị tiểu thư của Lộ gia, giữa Thẩm gia và Bạch gia xưa nay chưa từng qua lại.”
Mọi người đều cho rằng ta bị chấn thương đầu, trí nhớ hỗn loạn.
-Chương 1+
Ta và Thẩm Kinh Mặc yêu nhau suốt mười năm. Một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Họ nói: ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng có giao tình, còn vị hôn phu của ta, cũng là một người khác.
“Tiểu thư, hôm nay Thẩm tướng quân thành thân, lão gia và phu nhân đang ở tiền sảnh đợi người cùng đi.”
Chiều tà, ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên vết sẹo mờ nơi cổ tay.
Ta ngồi trước gương, xuất thần, lặng lẽ tự cài trâm hoa lên tóc.
Người trong gương, đẹp thì đẹp đấy, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, đã mang dáng vẻ của ngọn đèn trước gió.
Vài tháng trước, ta rơi xuống vách núi. Tỉnh lại, thân thể mỗi ngày một yếu hơn.
Không chỉ là thân xác, mà nỗi dày vò trong lòng còn dữ dội hơn.
“Tân nương là ai?”
Ngoài cửa, nha hoàn khựng lại, khẽ đáp: “Nhị tiểu thư Lộ gia, Lộ Thu Nguyệt.”
Ta gục xuống bên cửa sổ, yếu ớt cười giễu: “Lại là nhị tiểu thư của nhà nào nữa đây… Thẩm Kinh Mặc hắn, khụ khụ…”
Giá mà thật sự mất trí thì thôi, đằng này những ký ức về Thẩm Kinh Mặc vẫn khắc sâu trong tâm trí ta, rõ ràng đến từng nét.
Vậy mà tất cả, trong mắt người đời, đã hóa thành mây khói, chỉ còn mình ta nhớ.
Ngày xưa đã yêu sâu đậm bao nhiêu, hôm nay đau xé tim bấy nhiêu.
“Hắn có từng nhắc đến ta không?”
Nha hoàn lưỡng lự một lát mới đáp: “Chưa từng, chỉ nói mời Bạch phủ dự tiệc cưới.”
“Tốt, ta biết rồi.”
Môi trong gương đã điểm son đỏ thắm, ta đứng dậy.
Vị hôn phu của ta, giờ đây, sắp cưới người khác.
Một canh giờ sau, tại tiền sảnh Thẩm gia.
Ta cầm d.a.o kề cổ, trước mặt đầy khách khứa, giọng run rẩy:
“Thẩm Kinh Mặc, nếu chàng dám cưới nàng ta, hôm nay ta sẽ c/h/ế/t ngay trước sảnh Thẩm gia!”
Thẩm Kinh Mặc đứng giữa đường đường đại sảnh, ánh mắt sâu thẳm như vực. Năm tháng gió sương mài giũa, chàng thiếu niên từng ý khí phong phát nay đã nội liễm như lưỡi kiếm giấu trong vỏ, cũng như thứ rượu càng ủ càng nồng.
Thân hình hắn cao lớn, thẳng tắp. Ngày trước, khi đứng bên ta, bờ vai ấy là chỗ dựa vững chắc nhất của ta; giờ đây, nó lại đang che chở Lộ Thu Nguyệt.
Mọi người kinh hãi, không ai dám tiến lên.
Xung quanh xì xào:
“Nghe nói nàng ta chính là kẻ quấn quýt Thẩm tướng quân. Ngã xuống vách núi, đầu óc hỏng rồi, cứ tưởng mình là vị hôn thê của Thẩm tướng quân, đòi xen vào hôn sự người ta, tháng này đã là lần thứ ba.”
Thẩm Kinh Mặc ôm Lộ Thu Nguyệt trong lòng, lạnh mắt nhìn: “Bạch tiểu thư, quá tam ba bận.”
Tim ta như bị d.a.o cắt, vừa cười vừa khóc, mắt nhòa lệ.
Năm xưa lần đầu gặp Thẩm Kinh Mặc, hắn vẫn còn trẻ.
Mười bảy mười tám tuổi, cưỡi ngựa trên phố dài.
Lần thứ nhất, ta chặn ngựa của hắn, hắn lạnh lùng nhìn ta hỏi:
“Không muốn sống nữa sao?”
Lần thứ hai, hắn vội ghìm cương, đầy mình sương lạnh: “Ngươi không có mắt à?”
Lần thứ ba, đôi mày mắt ấy cuối cùng cũng điểm chút ý cười: “Bạch tiểu thư, quá tam ba bận, lên ngựa đi.”
Ta đưa tay ra với hắn, nắm một cái là trọn mười năm.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta từng có được trọn vẹn sự thiên vị, cưng chiều và yêu thương của hắn.
Một Bạch tiểu thư kiêu hãnh, cứng cỏi như ta, cuối cùng cũng bị Thẩm Kinh Mặc nuông chiều đến hư hỏng.
Đêm ấy, trăng thu treo cao.
Ngón tay Thẩm Kinh Mặc khẽ vẽ qua mái tóc ta, giọng hắn dịu dàng mà trịnh trọng:
“Uyển Hương, gả cho ta đi. Ta đã đợi quá lâu rồi. Trong phủ tướng quân, chỉ có một nữ chủ nhân là nàng.”
Một trận mưa thu, một t.a.i n.ạ.n ập đến.
Ta chẳng may ngã xuống vách núi.
Khi tỉnh lại, mọi thứ đã khác.
Nhắc đến chuyện cũ, ai nấy đều nhìn ta như nhìn một kẻ điên.
Họ nói: “Người có tình cảm dây dưa với Thẩm tướng quân là Nhị tiểu thư của Lộ gia, giữa Thẩm gia và Bạch gia xưa nay chưa từng qua lại.”
Mọi người đều cho rằng ta bị chấn thương đầu, trí nhớ hỗn loạn.
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 921
Thể loại: Cổ Đại, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Thời lượng: 21/21
0
Từ khóa: Giấc Mộng Xưa truyenhoan

Để lại một bình luận