Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa: Chương 1

Hán Việt: Vạn nhân hiềm tha bất càn liễuTên khác: Không Thèm Làm Vạn Người Ghét!/Vạn Người Ngại Hắn Không Làm/Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm

Tác Giả: Tây Sơn Ngư

Số chương: 63c + 14 Pn

Thể loại: 1×1, Ấm Áp, Chủ Thụ, Chữa Lành, Cường Cường, Đam Mỹ, Hào Môn Thế Gia, Happy Ending, Hiện Đại, Ngược Tra, Nguyên Sang, Song Khiết, Thâm tình công, Thật giả thiếu gia, Tình Cảm, Trọng Sinh

Giới thiệu:

Lộc Dư An bị thất lạc từ bé được tìm về vào lúc năm mười sáu tuổi, trong lòng cậu tràn ngập sự mong đợi để về lại với gia đình, nhưng trớ trêu thay lại phát hiện trong gia đình ấy không có vị trí của mình nữa!Trong ngôi nhà đó có Lộc Dữ Ninh, cậu con nuôi ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Một Lộc Dư An lớn lên ở khu ổ chuột không hòa hợp với gia đình, cậu chán ghét Lộc Dữ Ninh đã chiếm lấy vị trí của cậu.

Ai ngờ, người ba khi còn bé từng nói muốn bảo vệ cậu cả đời nay lại nói cậu lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li.

Còn người anh từng nói sẽ chăm sóc cậu nay cũng chán ghét cậu, nói cậu ham muốn hư vinh, sống vì tư lợi.

Ai ai cũng thích đứa con nuôi là Lộc Dữ Ninh.

Cuối cùng Lộc Dư An bệnh nặng, cô đơn chết trên giường bệnh, đến tận lúc chết cậu cũng không hiểu rõ, cậu chán ghét Lộc Dữ Ninh thì có lỗi gì.

Mãi đến khi Lộc Dư An sống lại, cậu mới phát hiện cậu là nhân vật vạn người ghét trong quyển tiểu thuyết vạn người mê, mà nhân vật chính vạn người mê đó chính là Lộc Dữ Ninh.

Lần này, cậu quyết định từ chức không làm.

Ai ngờ, bọn họ lại hối hận.

Bạn bè từng chẳng thèm ngó tới cậu nay hai mắt đỏ bừng đứng ở cửa sau phòng học trông coi cậu, cầu xin cậu tha thứ.

Người anh trai từng bắt bẻ cậu đủ điều, lại tựa như người điên túm lấy người qua đường trong cơn mưa to hỏi có thấy em trai của tôi hay không.

Nhưng Lộc Dư An không hề quay đầu lại nhìn bọn họ lấy một lần.

Note: Ngược tra không sảng không lấy tiền, thụ kiếp trước không hề làm lỗi gì với con nuôi, mọi thứ của con nuôi không như vẻ bề ngoài.

-Chương 1+
Lộc Dư An nhìn nam sinh đầu hạt vẻ lôi tờ rơi quảng cáo ra, thấy ghi "hai ngày một đêm", địa điểm cắm trại là thung lũng gần với Nam Thành. Ở đó còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, rất thích hợp để đi nghỉ mát.

Lộc Dư An nghe xong thì cũng có hơi hứng thú, nhưng khi xem ngày hẹn của bọn họ thì lại là hai ngày sau. Mà tuần này Mạc Nhân Tuyết vẫn còn đi công tác ở bên ngoài, trong nhà không thể không có ai. "Để lần sau đi," 

Lộc Dư An nghĩ đến đây thì từ chối ngay lập tức. Mặc dù gần đây sức khỏe của Cụ Nhan đã tốt hơn trước, nhưng cậu vẫn không yên lòng để Cụ Nhan ở nhà một mình.

Mấy ngày nay Khiêm Khiêm cũng bị cảm nên ốm yếu, bé QuýHề thì đánh nhau với mấy con mèo hoang khác, bị tụi nó cào cho mấy lần.

Ngày nào cũng đứng cách một tấm kính mà gầm gừ với đám mèo hoang bên ngoài.

"Đi cắm trại ở ngoài rất vui đấy," nam sinh đầu hạt vẻ vô cùng tiếc cho cậu. "Dư An, cậu không thể đi cùng bọn tôi thì tiếc quá."

Lộc Dư An cũng không cảm thấy tiếc nuối lắm, nhưng trước khi về nhà, cậu nhìn tờ rơi quảng cáo kia ở trên bàn, rồi ma xui quỷ khiến mà cầm lên cho vào túi của mình.

Trên đường về nhà, Lộc Dư An hẹn lịch khám sức khỏe trước vào ngày mai cho Cụ Nhan, sau đó tới tiệm thuốc mua thuốc.

Vừa về đến nhà, trước tiên cậu bưng ly nước ấm, đẩy cửa phòng Khiêm Khiêm ra.

Trong phòng tối, Khiêm Khiêm đang dùng chăn cuốn mình thành một con nhộng. Lộc Dư An mở đèn trong phòng lên, nhẹ nhàng bước đến bên người Khiêm Khiêm.

Thấy em mình đang mơ màng ngủ, mặc dù trong phòng có mở điều hòa, nhưng trên mặKhiêm Khiêm vẫn đỏ bừng.

Lộc Dư An lo lắng, lấy tay sờ trán Khiêm Khiêm. Cũng may Khiêm Khiêm không lên cơn sốnữa. Cậu đánh thức Khiêm Khiêm đang mơ màng dậy.

Khiêm Khiêm dụi dụi hai mắt, khàn giọng nói: "Anh ạ."

"Khiêm Khiêm, em uống thuốc này đi. Uống thuốc rồi sẽ khỏi bệnh nhanh thôi." Lộc Dư An đút thuốc cho Khiêm Khiêm rồi chỉnh lại chăn mền cho cậu ấy.

Nhìn thấy người nằm trong chăn chỉ còn lộ ra một khuôn mặt ngoan ngoãn, cậu không nhịn được xoa xoa mái tóc rối bời của Khiêm Khiêm.

Khiêm Khiêm bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, nắm lấy tay Lộc Dư An nói: "Anh, đợi sau khi em ngủ rồi mới rời đi có được hay không?" 

Cậu ấy muốn anh trai ở bên cạnh mình. Ba mẹ ở Hong Kong đã phái người tới tìm cậu ấy, những người kia thật đáng ghét. Cậu ấy không muốn gặp ai hết, chỉ muốn ở cùng với anh trai thôi.

Thiếu niên mềm lòng, giọng nói nhẹ nhàng hơn mọi khi: "Được." 

Đợi cho đến khi Khiêm Khiêm hài lòng chìm vào giấc ngủ, Lộc Dư An vừa đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy QuýHề đang dán lên phía cửa kính ở phòng khách, hùng hổ kêu "meo meo meo" với bên ngoài.

Bên ngoài sân có một con mèo Bò Sữa đang leo lên trên cái khung leo trèo mà QuýHề yêu quý nhất, giễu võ dương oai mà kêu "meo meo" về phía QuýHề.

Khi nghe được tiếng bước chân của Lộc Dư An, QuýHề quay đầu lại, lập tức thay đổi biểu cảm, co cái chân trái, từng bước từng bước cà nhắc đi về phía cậu với điệu bộ vô cùng đáng thương, tủi thân mà kêu "meo meo."

Ánh mắt Lộc Dư An rơi vào vết thương ở chân của QuýHề, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Cái chân bị cắn của mày là chân phải cơ mà!" Lộc Dư An không hiểu tại sao cái đầu của QuýHề còn lớn gấp đôi con mèo Bò Sữa bên ngoài, thế mà vẫn bị mèo Bò Sữa cào cho không có sức chống trả.

Từ nhỏ đến giờ, cậu đánh nhau chẳng bao giờ thua, tại sao QuýHề lại không giống cậu tí nào vậy? Điều mà cả hai kiếp chẳng thay đổi chính là sức chiến đấu của bé QuýHề này: mỗi lần bị đánh chỉ biếtìm mình rồi gào mỏ lên kêu "meo meo" thôi.

Mặc dù biết là QuýHề đang giả vờ, nhưng Lộc Dư An vẫn giúp QuýHề đuổi mèo hoang bên ngoài chạy đi.

Thiếu niên ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào con mèo QuýHề béo ú này, vươn tay nắm chặmóng vuốt của bé mèo, kéo móng vuốt của QuýHề quẹmột vòng cung trong không trung, vừa chăm chú lại nghiêm túc như đang cố gắng dạy dỗ QuýHề làm sao để đánh nhau.

Lúc Mạc Nhân Tuyết trở về, Dư An cũng không có trong phòng.

Anh suy nghĩ một lát rồi đi xuống phòng đọc sách ở dưới lầu. Quả nhiên, thấy Lộc Dư An đã ghé vào trước bàn đọc sách ngủ thiếp đi.

Bên cạnh cậu còn đặt đủ loại thành phần xà cừ sáng lấp lánh khác nhau. Điện thoại của thiếu niên đã trượt xuống bên cạnh tay, phía trên màn hình vẫn đang dừng tại giao diện trò chuyện trên trời dưới đất của cậu với anh.

Những ngày gần đây, chỉ cần Dư An có thời gian thì sẽ ngâm mình trong phòng đọc sách.

Cằm của thiếu niên đã gầy đi thấy rõ, dù là trong giấc mơ cậu vẫn cau mày, dường như vẫn còn đang suy nghĩ về công thức điều chế xà cừ sáng lấp lánh.

Mạc Nhân Tuyết cũng không khuyên thiếu niên.

Anh biết tinh thần trách nhiệm của cậu, một ngày nào cậu chưa suy nghĩ được ra phương pháp phối chế xà cừ sáng lấp lánh này thì khó có ngày mà được ngủ yên ổn.

Mạc Nhân Tuyết vươn tay gạphần tóc mai rối bời của thiếu niên ra, nhẹ nhàng vòng tay qua người cậu, dễ dàng ôm thiếu niên của anh vào lòng.

Có thể do trước đây anh chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc bế cậu, cho nên khi vừa được anh ôm vào lòng, cậu cũng mơ màng mở mắt ra.

Mạc Nhân Tuyết vừa định giải thích với Dư An một chút, nhưng Dư An chỉ an tâm tựa đầu vào lồng ngực anh, đổi một tư thế thoải mái hơn một chút, sau đó lại nhắm hai mắt lại, tựa như một chú mèo con đang nũng nịu vậy.

Đây là sự tin tưởng và ỷ lại tuyệt đối. Khóe miệng Mạc Nhân Tuyết không nhịn được mà cong lên. Anh bế Dư An trở về phòng, đắp chăn cẩn thận cho cậu.

Nhìn thấy tờ quảng cáo cắm trại kia ở trước giường, anh cầm tờ rơi quảng cáo kia lên xem.

Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại của Dư An hiện lên một tin nhắn: "Dư An, cậu không tham gia buổi cắm trại, thực sự là đáng tiếc lắm luôn ấy. Khóc lớn.jpg"

Mạc Nhân Tuyết biết số điện thoại này là của bạn thân Dư An.

Anh chỉ suy nghĩ một lát thôi, cũng biếngay lý do tại sao Dư An lại không tham gia.

Anh đau lòng mà nhẹ nhàng hôn một cái lên trán chàng trai ngoan ngoãn này.

Anh luôn hy vọng Dư An có thể tùy hứng một chút. Đến khi Mạc Nhân Tuyết nói cho Dư An biết tin về chuyến đi dã ngoại vào cuối tuần, đúng như những gì mà anh đoán trước, đôi mắt của cậu sáng Cậu đã vui vẻ nói: "Mặt trời mọc sao? Vậy thì tốquá rồi." 

Khóe miệng của Mạc Nhân Tuyết cong lên, anh biếngay Dư An sẽ thích mà. Ai ngờ ngay giây sau, Dư An đã nhíu mày lo lắng nói: "Muốn ngắm mặt trời mọc thì phải dậy rất sớm, Khiêm Khiêm làm sao mà dậy sớm được?"

Mạc Nhân Tuyếnhìn Dư An với ánh mắt dịu dàng, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, để cậu cảm nhận được sự an ủi và quan tâm của mình.

Anh hiểu rõ nỗi lo lắng của Dư An và sẽ cố gắng sắp xếp mọi thứ để có thể làm cho chuyến đi trở nên hoàn hảo nhất có thể, đồng thời giúp cậu an tâm hơn.

Ở cùng Khiêm Khiêm lâu như vậy, Lộc Dư An đã biết rõ Khiêm Khiêm chính xác là một con cú đêm.

Muốn cậu ấy rời giường để rèn luyện mà còn phải vừa dỗ vừa lừa, muốn cậu ấy dậy sớm đi xem mặt trời mọc gần như là điều không thể nào xảy ra.

Lộc Dư An vô thức cho rằng chuyến dã ngoại lần này có đưa Khiêm Khiêm đi cùng.

Đợi đến lúc cậu phát hiện ra Mạc Nhân Tuyết không đáp lại lời cậu, cậu mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Đúng lúc Khiêm Khiêm đang đi ngang qua, chỉ nghe thấy mấy chữ: "Làm sao mà dậy sớm nổi!"

Mặc dù không rõ ngọn ngành ra sao, nhưng cậu ấy đã vội vã ngẩng đầu nhìn anh trai, cười ngọt ngào rồi nói: "Được đi cùng với anh, vậy sớm một chút cũng không thành vấn đề."

Vậy là mọi chuyện cứ được quyết định như thế.

Bọn họ lái một chiếc xe việt dã màu đen, khiêm tốn vô cùng, rộng rãi.

Lộc Dư An ngồi ở ghế phụ, Mạc Nhân Tuyết lái xe. Đồ đạc để cắm trại được bọn họ xếp hết vào cốp sau.

Mạc Nhân Tuyết rất ít khi tự mình lái xe, hôm nay anh cũng không mặc âu phục tỉ mỉ cẩn thận như ngày thường, thay vào đó là chiếc áo phông bình thường.

Nhìn anh trẻ hẳn ra, giống như là sinh viên mới tốt nghiệp vậy.

Anh chỉnh ghế phụ lái ngả về sau một chút, lại điều chỉnh nguồn gió của điều hòa.

Không khí ở trong xe vì giúp việc đã rửa sẵn cho bọn họ đĩa trái cây, còn cắt dưa hấu thành từng miếng vô cùng ngon mắt.

Lộc Dư An nếm thử một miếng, thừa dịp đèn đỏ, lấy tăm trúc xiên một miếng cho Mạc Nhân Tuyết.

Mạc Nhân Tuyếcúi đầu xuống, không chút chần chừ, ghé lại gần ăn miếng hoa quả trên tay Dư An.

Lộc Dư An cười tươi đến nỗi hai mắcong cong, hỏi: "Thế nào, rấngọt đúng không ạ?"

Khiêm Khiêm ngồi ở ghế sau nhìn thấy cảnh trước mắt này, không khỏi sửng sốt. Hếnhìn người này lại nhìn người kia, không nhịn được mà cau mày.

Bắt đầu từ khi nào mà quan hệ giữa anh họ Mạc Nhân Tuyết với anh trai lại tốt như thế chứ? Đến khi tới địa điểm cắm trại, Lộc Dư An đã ngủ trên xe được một giấc rồi.

Mạc Nhân Tuyết còn chuẩn bị cho cậu một cái bịmắt, thậm chí cậu có thể ngủ một cách ngon lành trên xe, không khác gì đang ngủ trên giường.

Khu cắm trại ngoài trời của bọn họ là một mảnh đất trống, bên cạnh còn có một rừng cây.

Rừng cây ở phía này cũng tươi tốt hơn ở rìa bên ngoài, bóng cây tỏa ra che khuấphần lớn ánh nắng mặt trời.

Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, âm thanh nước suối chảy róc rách nghe trong trẻo lại êm tai vô cùng.

Vừa xuống xe, bọn họ đã cảm nhận được gió mát lướt qua, nhiệt độ hạ thấp rõ rệt so với dưới chân núi, không còn cái oi nóng của mùa hè nữa.

Khu cắm trại này tương đối nhỏ, khi mấy người Mạc Nhân Tuyết đến thì đã có người dựng xong lều vải rồi.

Nhìn qua bên đó mới phát hiện người đã dựng xong lều chính là Hứa Thiệu Lâm.

Hứa Thiệu Lâm cũng nhìn thấy bọn họ vừa tới, anh ấy "Ôi chao" một tiếng đầy bất ngờ, rồi nói: "Trùng hợp quá nhỉ."

Mạc Nhân Tuyếnhíu mày. Anh nhớ rõ khi anh tìm hiểu về địa điểm này, Hứa Thiệu Lâm cũng ở trong phòng làm việc của anh, còn lén lúnhìn về phía màn hình máy tính của anh mấy lần. "Lại còn trùng hợp quá nhỉ nữa chứ!"

Hứa Thiệu Lâm trông thấy người đi cùng anh là Lộc Dư An và Hạ Dịch Khiêm thì không khỏi thất vọng.

Anh cảm giác tên bạn thân này dạo gần đây có chút gì đó thay đổi, đoán là có lẽ bạn thân đã có người trong lòng.

Đúng lúc lại nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết đang tra cứu về địa điểm để đi cắm trại, anh ấy càng cảm thấy tên này có gì đó mờ ám.

Anh ấy biếMạc Nhân Tuyết có sở thích đi bộ và dã ngoại, thậm chí anh còn có danh hiệu là người đam mê thể thao vô cùng chuyên nghiệp, trước đây cũng khá nổi danh trong giới nhỏ này.

Nhưng người bạn thân này của anh ấy trước đây luôn luôn thích đi vào rừng rậm núi sâu một mình, vài ngày sau đó mới xuất hiện, không bao giờ thích đồng hành cùng người khác.

Thậm chí, người bạn tốt như anh ấy đây cũng không ngoại lệ. Mà lần này, anh ấy thấy Mạc Nhân Tuyết chuẩn bị đồ đạc cho hai người, anh ấy lập tức lên tinh thần muốn biết người còn lại kia là ai.

"Cậu đến đây một mình thôi à?" Mạc Nhân Tuyết nghi ngờ hỏi.

Hứa Thiệu Lâm nổi tiếng là kẻ ghét hoạt động ngoài trời, ngay cả lều vải ngay ngắn kia cũng không giống thứ mà Hứa Thiệu Lâm có thể dựng ra được. "Tôi á? Đương nhiên là không rồi, em họ của tôi cũng tới đây."

Hứa Thiệu Lâm vội vàng nhìn về phía bên cạnh suối.

Chép miệng, mấy người đang nói chuyện thì có mộcậu thanh niên tầm 20 tuổi, mặc áo ngắn tay, lộ ra làn da màu lúa mì, đang cầm cần câu đi từ suối qua đây.

Khi nhìn thấy Hạ Dịch Khiêm, hai mắcậu ấy lập tức tỏa sáng, loáng cái vứthùng cá xuống dưới đất, lập tức bước chạy nhanh đến trước mặHạ Dịch Khiêm.

Khóe môi không khỏi cong lên, ôm lấy một tay Hạ Dịch Khiêm mãi một lúc sau mới không tình nguyện lắm mà buông ra, lại uể oải nói: "Khiêm Khiêm, cậu không phải cậu nói sẽ học đại học ở Hồng Kông hay sao? Tôi ở Hồng Kông đợi cậu gần hai năm trời, tại sao cậu lại đến thủ đô rồi?"

Cậu ấy chính là em họ của Hứa Thiệu Lâm, tên là Hứa Thiệu Vân, năm nay cậu ấy đang học đại học năm hai ở Hồng Kông. Khiêm Khiêm đang ngáp dài một cái, không kịp đề phòng thì bị ôm chặt. Sau khi thấy rõ người tới là ai, lập tức giận dữ nói: "Tôi muốn đi đâu học đại học, tại sao phải nói với cậu chứ?"

Hứa Thiệu Vân vội vàng nói: "Tất nhiên là không cần nói, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, không có ý gì cả. Học kỳ sau tôi sẽ xin đăng ký một chương trình đến Đại học Bắc Kinh." Dứt lời, cậu ấy vội vàng nhận lấy ba lô đựng đồ của Khiêm Khiêmm.

Việc đã đến nước này, Mạc Nhân Tuyết đã chấp nhận hiện thực.

Suy tính ban đầu của anh nào là anh và Dư An sẽ ở trong thế giới riêng của hai người cùng nhau cắm trại này kia đã không còn hy vọng gì nữa rồi.

Lộc Dư An cũng không quen thuộc với bên ngoài, nhưng cậu cũng có thể nhìn ra là Mạc Nhân Tuyết vô cùng am hiểu.

Dưới ánh mặt trời rải rác dưới tán cây, Mạc Nhân Tuyết dựng lều đâu vào đấy.

Dưới lớp quần áo mỏng manh mùa hè, có thể thấy được vòng eo của Mạc Nhân Tuyết vô cùng linh hoạt, cơ bắp dưới lớp quần áo săn chắc lại mạnh mẽ.  

Ánh mắDư An vô thức dõi theo vòng eo săn chắc của Mạc Nhân Tuyết, yết hầu khẽ nhô lên. Cậu muốn quay đi, nhưng lại không thể cưỡng lại việc tiếp tục nhìn.

Vốn dĩ lúc này cậu có thể ôm lấy Mạc Nhân Tuyếtừ phía sau. Lúc này, Lộc Dư An mới muộn màng nhận ra, nếu chỉ có hai người bọn họ thì tốt rồi.

Hứa Thiệu Vân đi tới đi lui theo sau lưng Hạ Dịch Khiêm. Hạ Dịch Khiêm mất hết kiên nhẫn, lôi kéo anh trai đi đến bên cạnh suối để câu cá.

Lộc Dư An cũng chưa từng câu cá, Hứa Thiệu Vân ở bên cạnh cuối cùng cũng có cơ hội, lập tức vội vàng tiến lên dạy Lộc Dư An cách dùng như thế nào.

Cũng coi như Hứa Thiệu Vân biết xem xét, Khiêm Khiêm vô cùng quan tâm đến người anh trai mà cậu ấy luôn gọi bên miệng này, do đó thái độ lại càng thêm thân thiện.

Hứa Thiệu Lâm đứng ở cách đó không xa, nhìn bọn họ không nhịn được mà quay sang Mạc Nhân Tuyết than thở: "Suy cho cùng người trẻ tuổi vẫn thích chơi với người trẻ tuổi hơn chúng ta nhỉ? Cậu nhìn xem, thằng em họ kia của tôi đã không thèm đếm xỉa gì đến tôi nữa rồi."

Mạc Nhân Tuyết đang lấy thùng đá từ trên xe xuống. Nghe thấy vậy, anh dừng động tác trên tay lại, cảm thấy mấy chữ "người trẻ tuổi" trong miệng Hứa Thiệu Lâm vô cùng chói tai.

Hứa Thiệu Lâm lại không nhận ra sự khác thường của anh, đảo mấy miếng thịt bò trong thùng đá ướp lạnh của Mạc Nhân Tuyết.

Mạc Nhân Tuyếcảm thán: "Ái chà, đây đúng là đồ tốnha. Hai người có tuổi, chúng ta ăn hết đi, kệ mấy người trẻ tuổi đi."

Hứa Thiệu Lâm còn chưa nói hết câu đã kêu vui. Biểu cảm trên gương mặt của Mạc Nhân Tuyết vẫn không hề thay đổi.

Anh hất tay Hứa Thiệu Lâm ra, ung dung nói: "Người có tuổi ở đây chỉ có mình cậu thôi, không có tôi."" target="_blank" >API
MP4VTVHTVTHDPVTVCCCTVFTVKIDSSCTVNPSVOHVOVZMP
Ngoài trời lại bắt đầu có tuyết rơi.

Đường đến Lộc gia cũng không thuận tiện, xe taxi chạy đến giữa sườn núi biệt thự Lộc gia thì không muốn đi lên nữa.

Lộc Dư An cũng không miễn cưỡng, thể lực của cậu còn đủ.

Theo đường núi, cậu ở trong tuyết một bước sâu một bước nông đi lên, chỉ là màu trắng của âu phục cũng không thích hợp với nơi này.

Đường núi như vậy, dù có cẩn thận đến mấy ống quần cũng sẽ dính phải tuyết vụn mà lấm lem.

Biệt thự Lộc gia có tiệc tối, xe cộ sang trọng ven đường nối liền không dứt, tương đối khó khăn chính là tai phải của cậu bởi vì mấy năm đó bị bán đi nên thính lực đã suy giảm trầm trọng, gần như không nghe thấy gì.

Điều này có nghĩa là cậu không phân biệt được âm thanh từ hướng nào truyền đến, cho nên chỉ có thể dọc theo vách đá một bên đường núi đi lên.

Vài chiếc xe thể thao kiểu cách dưới sự dẫn dắcủa chiếc siêu xe màu vàng sáng bấm còi, ác ý ép cậu vào sát sườn đồi dốc, thiếu chút nữa chạm trúng quần áo cậu mà phóng qua.

Lốp xe chạy như bay, giọt nước đen bắn tung tóe lên quần âu màu trắng ngà, nhưng cậu không thể tránh được.

Lộc Dư An biết bọn họ là cố ý.

Những người này đều là con cháu nhà giàu ở Nam thành, là bạn bè cùng lớn lên với Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dữ Ninh ở trong giới rất được hoan nghênh, cơ hồ tất cả mọi người đều thích tiểu đệ đệ nhu thuận hiểu chuyện này.

Khi cậu được tìm trở về, đám người kia đều đang lo lắng cho tình cảnh của Lộc Dữ Ninh, thậm chí có một số người còn xúi giục ba mẹ mình nhận Lộc Dữ Ninh về làm em trai mình.

Bọn họ đều bênh vực kẻ yếu là Lộc Dữ Ninh, thuận lý thành chương, xa lánh coi thường cậu cũng trở thành quy tắc mặc định trong vòng bạn bè của họ.

Lộc Dư An không thèm để ý, nhưng kỳ thậcậu cũng không phải hoàn toàn xa lạ với những người đó.

Cầm đầu đám con cháu nhà giàu lái xe thể thao màu vàng sáng kia, Lộc Dư An mơ hồ còn nhớ rõ, bọn họ khi còn bé cũng giống như vậy.

Là bạn chơi với nhau, tựa hồ còn ngoắc tay ước định muốn trở thành bạn tốcả đời.

Chỉ là chuyện khi còn bé sao có thể coi là thật chứ.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Dựa vào ven đường vừa nghỉ vừa đi, thể lực của cậu cũng miễn cưỡng chống đỡ đến khi tới biệt thự Lộc gia ở giữa núi.

Mặt trời lặn về phía tây, sắc trời dần tối. Xa xa ở bên ngoài biệt thự, cũng đã ngừng một loạt xe sang trọng, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Buổi tiệc tựa hồ đã bắt đầu.

Ống quần của cậu bị tuyết tan ra làm ướt, quần không dày, lạnh lẽo dán vào da thịt, nhanh chóng đem ấm áp trên người mang đi sạch, chân cậu đông lạnh đến có chút cứng ngắc, kỳ thật loại khó chịu này còn ở trong phạm vi chịu đựng của Lộc Dư An, so với nỗi sợ hãi rét lạnh đến khắc cốt ghi tâm khảm sâu trong tâm trí, càng làm cho cậu khó chịu hơn.

Cậu chật vật giữa những vị khách trang phục lộng lẫy, trông vô cùng lạc lỏng.

.

Nhưng cậu chưa bao giờ để ý cũng không sợ ánh mắt của mọi người.

Cậu chỉ muốn con trai Lộc Chính Thanh, em trai Lộc Vọng Bắc có thể sống tốt hơn.

May mà bảo vệ ngoài cửa vẫn nhân ra cậu, cũng không ngăn cản, cậu đi vào trang viên Lộc gia dưới ánh mắt kỳ quái cùng bừng tỉnh đại ngộ của các vị khách trong đó.

"Đây là đứa bé thất lạc mà Lộc gia tìm về sau này sao?"

"Cũng thật...... Thật không giống người Lộc gia."

"Cậu ta đâu có nửa điểm dáng vẻ của bác trai và bác gái, Ninh Ninh so với cậu ta tốt hơn nhiều, nói trắng ra, nhất định là lầm rồi, cậu ta làm sao có thể là người Lộc gia được?"

Câu oán giận cuối cùng, chủ nhân của giọng nói đặc biệcao lên vài phần, như là cố ý nói cho Lộc Dư An nghe.

Lộc Dư An không quay đầu lại cũng biết người nói chuyện là fan số một của Lộc Dữ Ninh, đứa con út của Lộc gia, cũng là bảo bối của tất cả người nhà Lộc gia, anh họ ruột thịt của cậu.

Từ giây đầu tiên cậu đặt chân vào Lộc gia, anh ta đã cực kỳ xoi mói Lộc Dư An, cũng giống như một con gà mái già đem Lộc Dữ Ninh che chở ở dưới đôi cánh của mình. Lại nói, phần lớn tranh chấp của cậu ở Lộc gia đều là phát sinh với người anh họ này.

Nhưng lúc này Lộc Dư An lại không tranh luận với anh họ như trước, mà xuyên qua đám người tiếp tục đi về phía trước, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Sau khi được chẩn đoán mắc ung thư, lại cũng có chỗ tốt, chính là Lộc Dư An rốt cục có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này.

Bọn họ nói vốn là lời nói thật, thậm chí còn có thể gọi là uyển chuyển.

Cậu- - Cậu quả thật không giống người Lộc gia, vô luận là tướng mạo hay là tính cách.

Lộc gia là gia tộc nổi danh thư hương thế gia ở Nam thành, thi thư gia truyền, cha con Lộc gia ba người người nào đi ra ngoài mà không phải là khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.

Mà cậu lại là khối đá bén nhọn không thích hợp trong khối ngọc kia.

Nhưng dù là như vậy, cậu cũng hy vọng có thể trở thành tảng đá giống ngọc nhất, cách ba và ca ca lại gần thêm một chút.

Hôm nay là sinh nhật của ba, ba cùng anh trai bề bộn nhiều việc, trong đại sảnh cũng không nhìn thấy bọn họ.

Ở trong đại sảnh quần là áo lượt, cậu đứng thẳng lưng, mặc dù có chút chật vật, lại nhìn không ra xíu rụrè nào, đối với ánh mắt xung quanh cậu làm như không thấy, bước chân do dự, ôm chặt ba lô trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn cửa biệt thự phía sau, cậu biếcha và anh trai đang ở đó.

Cậu không nên tùy hứng quấy rầy ba cùng ca ca bề bộn nhiều việc.

Bọn họ đã nói rất nhiều lần, bọn họ không thích nhất chính là bộ dáng bướng bỉnh của cậu.

Lộc Dư An cũng không phải là một kẻ yếu đuối, từ lúc bị bệnh đến khi có phương án điều trị, cậu đều là chỉ có một mình, nhưng giờ khắc này, cách cha và anh trai đã một năm chưa gặp không đến trăm mét, khi bị bệnh tới nay cậu đều có thể xem nhẹ đến bây giờ bao nhiêu yếu ớlại tuôn trào ở trong lòng, nội tâm khát vọng nhìn thấy người thân đã vượt qua hết thảy mọi thứ khác.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Không chút do dự, cậu đi vòng qua vườn hoa rồi đi thẳng về phía sau biệt thự.

Cậu rời đi chưa đầy một năm, vườn hoa Lộc gia đã có biến hóa không nhỏ.

Cây du vốn là cây dễ thấy nhất trong vườn, gần tầng hai, đã bị chặt bỏ và thay thế bằng một bụi hoa mỏng manh.

Hoa tường vi ở bên cạnh có cảnh quan hồ nước phụ trợ càng thêm kiều diễm, không có sự cản trở của nhánh cây cao và lá. Cửa sổ sát đất lầu hai lấy ánh sáng tốt hơn rất nhiều, xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xám nhạt và xanh lam che lấp có thể nhìn thấy giá vẽ.

Đó vốn là phòng của cậu.

Hiện tại hẳn là bị đổi thành phòng vẽ tranh - phòng vẽ tranh của Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dư An bước chân đình trệ trong một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh cậu cứng ngắc động đậy mắcá chân, đại khái là bởi vì máu tuần hoàn không tốt chân tê nên mới cảm thấy có chút không thể cử động, bước không nổi nữa.

"Anh hai. "Thanh âm từ bên kia vườn hoa truyền đến, đánh thức Lộc Dư An.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu cơ hồ lập tức nhíu mày, cậu quá quen thuộc với thanh âm này.





Quả nhiên Lộc Dữ Ninh mặc âu phục màu trắng, bên ngoài mặc áo khoác lông cừu cùng màu, một đường chạy vòng từ phía sau cậu đi tới.

Đến trước mặcậu, đôi mắnâu như mắnai con kinh hỉ nhìn Lộc Dư An, thở hồng hộc đưa tay ngăn cản đường đi của cậu: "Anh hai anh rốt cục cũng đã trở lại! Chúng ta đều rất lo lắng cho anh. "Thanh âm thiếu niên trong trẻo mang theo mềm mại, cực dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Lộc Dư An sửa lại quần áo của mình, nhíu mày, uể oải nói: "Tránh ra."

Trước mặt Lộc Dữ Ninh, cậu cũng không che giấu sự chán ghét của mình đối với y.

Cậu thật sự hẹp hòi, không có cách nào tiếp nhận Lộc Dữ Ninh, cậu cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.

Không phải mối quan hệ nào cũng có thể là bạn. Giống như nhiều người ghét cậu vậy, tại sao cậu lại không thể ghéLộc Dữ Ninh.

Vẻ mặt bi thương của Lộc Dữ Ninh thoáng chốc biến mất, sự lãnh đạm của Lộc Dư An chẳng những không khuyên được y lùi bước, ngược lại y còn giống như sợ Lộc Dư An bỏ chạy, ngược lại tiến lên thêm một bước, chắn ở trước mặt Lộc Dư An, càng thêm kiên định nói: "Anh hai, anh có biết không, chúng ta nhớ anh lắm, anh lần này trở về cũng đừng đi nữa có được hay không - -"

Lộc Dư An cũng không muốn nhiều lời với y, xoay người muốn đi.

Lộc Dữ Ninh vội vàng muốn kéo cánh tay cậu, nhưng chỉ nhào vào khoảng không, đứng không vững, cả người trượt qua một bên

Lộc Dư An nhíu mày vươn tay, muốn kéo y lại. Bên cạnh là hồ nước cảnh quan, nước mùa đông lạnh thấu xương, thân thể Lộc Dữ Ninh không tốt, nếu ngã xuống, nhất định sẽ bệnh nặng một hồi.

Tuy rằng cậu ghéLộc Dữ Ninh, nhưng cũng khinh thường loại thủ đoạn như vậy.

Chỉ là cậu vẫn chậm một bước.

"Bụp" một tiếng, Lộc Dữ Ninh nửa người đã rơi vào trong nước.

Mang theo cả cậu, đều ngã sấp xuống trong hồ nước lạnh thấu xương khiến cậu nhịn không được rùng mình một cái, cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì thì chiếc ba lô liền rơi xuống nước.

Lộc Dư An không để ý tới Lộc Dữ Ninh ngã xuống, nhanh chóng đứng lên, nhặt ba lô chìm trong nước, mở khóa kéo, lấy bức tranh bên trong ra, xác nhận bức tranh vẫn được bọc kỹ nguyên vẹn.

Màu vẽ không thể chạm vào nước, cũng may bởi vì được bao bọc ở bên ngoài, nên tranh bên trong cũng không sao.

Lúc này cậu vừa mới nhẹ nhõm.

"Lộc Dư An! "Tiếng chất vấn mang theo tức giận truyền đến. Cậu kỳ thật cũng không thể phân biệt rõ ràng phương hướng âm thanh, chật vật nhìn xung quanh, mới nhìn thấy phụ thân nổi giận đùng đùng từ cửa biệt thự đi tới

Động tác cả người Lộc Dư An dừng lại.

Cách đó vài bước, ngực Lộc Chính Thanh phập phồng kịch liệt, sải bước đi về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu chất vấn: "Con vừa mới làm cái gì?"

Nam nhân trẻ tuổi anh tuấn bên cạnh, Lộc Vọng Bắc lại càng không thể trầm ổn như thường ngày, không để ý tới nước hồ mùa đông, một chân bước vào, đỡ Lộc Dữ Ninh chật vật đứng dậy.

Lúc đi ngang qua vai Lộc Dư An, ánh mắt anh lạnh lùng, khiến Lộc Dư An cảm thấy như bản thân đang rơi xuống hầm băng.

Hai chữ "Ca ca" Lộc Dư An còn chưa nói ra khỏi miệng, liền tiêu tán ở trong không khí.

"Anh, em không sao. "Lộc Dữ Ninh được anh trai bế lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Lộc Vọng Bắc trấn an cười cười. "Mọi người đừng lo lắng." Quan tâm lại nhu thuận.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lộc Vọng Bắc cẩn thận ôm Lộc Dữ Ninh từ trong nước lên, đặt ở bên hồ, thanh âm lạnh lùng không tài nào che giấu được. Quan tâm hỏi: "Ca phẫu thuậtim của em sắp diễn ra vào tuần sau, nếu em bị bệnh thì sao?" Áo khoác đã bao phủ lên người Lộc Dữ Ninh mang theo hơi ấm còn sót lại.

Chiếc áo khoác lông cừu quá lớn làm nổi bật Lộc Dữ Ninh vô cùng nhỏ bé, nhưng y lại quấn chặt quần áo giảo hoạcười cười: "Anh trai sẽ chăm sóc em thật tốt." Lời nói dí dỏm làm cho lông mày Lộc Vọng Bắc đang nhíu chặcũng buông lỏng. Em trai ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy làm sao có thể để Lộc Vọng Bắc đau lòng.

Lộc Dư An mặt không chút biểu cảm thu hồi ánh mắt, bảo vệ ba lô trong ngực, cứng ngắc gần như vụng về bò ra khỏi hồ nước.

Quần áo ướt đẫm giọt nước lạnh như băng, chảy xuôi trên mặt đất, gió lạnh thổi tới đem một chút hơi ấm cuối cùng bay đi.

Áo sơ mi dưới âu phục đen thẫm của Lộc Chính Thanh kịch liệphập phồng, trên khuôn mặt trước sau như một gió êm sóng lặng bởi vì nổi giận gân xanh hiện lên. Cậu bước lớn một bước, cảm giác như tấm lưng rộng lớn của một người cha cơ hồ có thể đem Lộc Dư An che chắn toàn bộ.

Đôi mắt đen láy của Lộc Dư An nhìn Lộc Chính Thanh, môi không có huyết sắc khẽ giật giật, hai chữ "ba ba" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Mộgiây sau, bốp một tiếng, thanh âm vô cùng rõ ràng.

Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng nghiêng đầu, cả người bởi vì yếu ớnên lảo đảo một bước, thiếu niên gầy gò loạng choạng đỡ lấy lan can mới tạm thời ổn định được, cơ hồ ngay lập tức trên khuôn mặt trắng nõn của cậu hiện lên vết đỏ, bị khuy măng sékim cương màu xanh sapphire làm bị thương, tơ máu đỏ ngầu nhanh chóng từ vết thương chảy ra, trên khuôn mặt trắng như tuyết có vẻ đặc biệt dọa người.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bị thương rất nặng.

Lộc Chính Thanh cũng không nghĩ tới chính mình phẫn nộ vung một cái tát lại có thể nghiêm trọng như vậy, thân thể theo bản năng muốn hướng Lộc Dư An bước tới, nhưng chỉ hơi nhúc nhích, rất nhanh lại mạnh mẽ kiềm chế, đứng tại chỗ bất động, ánh mắt rơi xuống trên vết thương của Lộc Dư An, cứng nhắc ra lệnh: "Xin lỗi Ninh Ninh!"

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1277

Thể loại: Đam Mỹ, Đô Thị, Trọng Sinh, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 65/65

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *