United States of America (214) Hà Lan (25) Canada (102) Mexico (33) Trung quốc (190) Philippines (160) Japan (51) Âu Mỹ (232) Bỉ (28) Đức (72) Tây Ban Nha (98) Nam Phi (20) Argentina (18) Thụy Điển (19) Ấn Độ (106) Ý (324) Hồng Kông (191) Brazil (36) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Thái Lan (372) Việt Nam (2813) Mỹ (824) China (21) Đài Loan (67) More (27) Ba Lan (33) Nhật Bản (556) Úc (46) Malaysia (42) Indonesia (40) Thụy Sĩ (19) Nga (21) Anh (448) Pháp (387) Hàn Quốc (235)
United States of America (214) Hà Lan (25) Canada (102) Mexico (33) Trung quốc (190) Philippines (160) Japan (51) Âu Mỹ (232) Bỉ (28) Đức (72) Tây Ban Nha (98) Nam Phi (20) Argentina (18) Thụy Điển (19) Ấn Độ (106) Ý (324) Hồng Kông (191) Brazil (36) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Thái Lan (372) Việt Nam (2813) Mỹ (824) China (21) Đài Loan (67) More (27) Ba Lan (33) Nhật Bản (556) Úc (46) Malaysia (42) Indonesia (40) Thụy Sĩ (19) Nga (21) Anh (448) Pháp (387) Hàn Quốc (235)Ánh Trăng Xa Xôi: Chương 1
Ta là bạch nguyệt quang của hoàng đế, ta đã trở về.
Trong cung, mọi thứ vẫn chẳng đổi thay, chỉ là nhiều thêm một nữ tử có đến bảy phần giống ta.
Tuy nàng ấy hơi ngang ngược, khó đối phó, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ mới mười sáu tuổi, lứa tuổi rực rỡ như ánh bình minh.
Thỉnh thoảng bắt gặp dung nhan của nàng, ta luôn thoáng ngẩn người, như thể thấy lại chính mình năm xưa.
Vì vậy, việc Lý Lăng Yến đem lòng yêu nàng, ta chẳng hề thấy bất ngờ.
Ta là bạch nguyệt quang của hoàng đế, ta đã trở về.
Trong cung, mọi thứ vẫn chẳng đổi thay, chỉ là nhiều thêm một nữ tử có đến bảy phần giống ta.
Tuy nàng ấy hơi ngang ngược, khó đối phó, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ mới mười sáu tuổi, lứa tuổi rực rỡ như ánh bình minh.
Thỉnh thoảng bắt gặp dung nhan của nàng, ta luôn thoáng ngẩn người, như thể thấy lại chính mình năm xưa.
Vì vậy, việc Lý Lăng Yến đem lòng yêu nàng, ta chẳng hề thấy bất ngờ.
1.
Ngày ta hồi cung, ta bị sắc phong làm hoàng hậu ngay tại chỗ.
Điện Phụng Nghi nguy nga tráng lệ, vô số thị tỳ, thái giám đứng thành hai hàng, cúi đầu hành lễ, đến cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Những vật phẩm ngự ban được xếp đầy thành từng rương ở sân, ta kéo tà phượng bào, từng bước trầm ổn mà bước vào.
Năm xưa, khi Lý Lăng Yến chưa đăng cơ, ta bị đưa sang địch quốc làm con tin suốt ba năm. Hôm nay, tất cả những gì trước mắt, đều là thứ ta xứng đáng có được.
Liên Bồng nắm lấy tay ta, nhìn cảnh tượng này mà vui mừng đến rơi lệ.
Giọng nàng run run, khẽ nói:
“Tiểu thư… không, nương nương, cuối cùng chúng ta cũng đã chịu đựng qua rồi.”
Năm đó, tuy ta đã là thái tử phi, nhưng ở nơi đất khách kia, tiếng “nương nương” đã trở thành lời mỉa mai, châm chọc. Vì vậy suốt ba năm, ta luôn bảo Liên Bồng gọi ta là “tiểu thư”.
Ta khẽ siết tay nàng:
“Không sao, cứ gọi ta như trước kia là được.”
Liên Bồng lớn lên cùng ta từ nhỏ, ngoài việc hầu hạ ta thì chưa từng phải đụng đến việc nặng nhọc, có thể xem như nửa chủ tử của tướng quân phủ.
Vậy mà nay, ba năm trôi qua, đôi tay nàng còn thô ráp hơn cả những bà tạp dịch trong phủ.
Là ta có lỗi với nàng.
Liên Bồng cúi đầu, vụng trộm lau nước mắt:
“Vâng, tiểu thư.”
Trong điện, ta đảo mắt nhìn một vòng đám nô tỳ Lý Lăng Yến ban cho mình, bỗng nghi ngờ hỏi:
“Thái Vân đâu?”
Thái Vân vốn cũng là nha hoàn thân cận của ta, chỉ là năm ấy ở lại trong cung, không theo ta sang địch quốc.
Công công của Nội vụ phủ theo bản năng định trả lời, nhưng vừa mở miệng liền nghẹn lại.
Ông ta liếc ta một cái, rồi mới cẩn thận đáp:
“Thái Vân đã được bệ hạ chỉ định sang hầu hạ bên cạnh Lan phi nương nương.”
“Lan phi?” ta nhíu mày.
Liên Bồng thay ta hỏi:
“Ba năm nay chẳng phải bệ hạ chưa từng tuyển tú sao? Sao tự dưng lại có thêm một vị Lan phi?”
Thái giám kia ấp úng, bộ dạng vô cùng khó xử.
Liên Bồng hất tay áo, quát:
“Hoàng hậu nương nương hỏi, không mau trả lời!”
Thái giám lúc này mới lí nhí:
“Không phải tuyển tú… là bệ hạ mang một vị cô nương từ ngoài cung về.”
Ngoài cung?
Ngay cả xuất thân cũng chẳng cần để tâm nữa sao?
Lý Lăng Yến, xem ra trong ba năm ta làm con tin ở đất địch, thay ngươi giữ yên giang sơn, ngươi lại sống thật tiêu d.a.o phong lưu.
Sau khi thái giám rời đi, Liên Bồng vội vàng nói:
“Tiểu thư, sao bệ hạ lại…”
Ta kéo nhẹ tay áo nàng, ra hiệu im lặng.
Điện Phụng Nghi được xây xa hoa vô cùng, ngọc khí, đồ quý bày khắp nơi, hoàn toàn khác với căn phòng giản dị khi ta còn ở Đông cung.
Ta trầm giọng nói:
“Giờ đã khác xưa rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
-Chương 1+
Trong cung, mọi thứ vẫn chẳng đổi thay, chỉ là nhiều thêm một nữ tử có đến bảy phần giống ta.
Tuy nàng ấy hơi ngang ngược, khó đối phó, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ mới mười sáu tuổi, lứa tuổi rực rỡ như ánh bình minh.
Thỉnh thoảng bắt gặp dung nhan của nàng, ta luôn thoáng ngẩn người, như thể thấy lại chính mình năm xưa.
Vì vậy, việc Lý Lăng Yến đem lòng yêu nàng, ta chẳng hề thấy bất ngờ.
1.
Ngày ta hồi cung, ta bị sắc phong làm hoàng hậu ngay tại chỗ.
Điện Phụng Nghi nguy nga tráng lệ, vô số thị tỳ, thái giám đứng thành hai hàng, cúi đầu hành lễ, đến cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Những vật phẩm ngự ban được xếp đầy thành từng rương ở sân, ta kéo tà phượng bào, từng bước trầm ổn mà bước vào.
Năm xưa, khi Lý Lăng Yến chưa đăng cơ, ta bị đưa sang địch quốc làm con tin suốt ba năm. Hôm nay, tất cả những gì trước mắt, đều là thứ ta xứng đáng có được.
Liên Bồng nắm lấy tay ta, nhìn cảnh tượng này mà vui mừng đến rơi lệ.
Giọng nàng run run, khẽ nói:
“Tiểu thư… không, nương nương, cuối cùng chúng ta cũng đã chịu đựng qua rồi.”
Năm đó, tuy ta đã là thái tử phi, nhưng ở nơi đất khách kia, tiếng “nương nương” đã trở thành lời mỉa mai, châm chọc. Vì vậy suốt ba năm, ta luôn bảo Liên Bồng gọi ta là “tiểu thư”.
Ta khẽ siết tay nàng:
“Không sao, cứ gọi ta như trước kia là được.”
Liên Bồng lớn lên cùng ta từ nhỏ, ngoài việc hầu hạ ta thì chưa từng phải đụng đến việc nặng nhọc, có thể xem như nửa chủ tử của tướng quân phủ.
Vậy mà nay, ba năm trôi qua, đôi tay nàng còn thô ráp hơn cả những bà tạp dịch trong phủ.
Là ta có lỗi với nàng.
Liên Bồng cúi đầu, vụng trộm lau nước mắt:
“Vâng, tiểu thư.”
Trong điện, ta đảo mắt nhìn một vòng đám nô tỳ Lý Lăng Yến ban cho mình, bỗng nghi ngờ hỏi:
“Thái Vân đâu?”
Thái Vân vốn cũng là nha hoàn thân cận của ta, chỉ là năm ấy ở lại trong cung, không theo ta sang địch quốc.
Công công của Nội vụ phủ theo bản năng định trả lời, nhưng vừa mở miệng liền nghẹn lại.
Ông ta liếc ta một cái, rồi mới cẩn thận đáp:
“Thái Vân đã được bệ hạ chỉ định sang hầu hạ bên cạnh Lan phi nương nương.”
“Lan phi?” ta nhíu mày.
Liên Bồng thay ta hỏi:
“Ba năm nay chẳng phải bệ hạ chưa từng tuyển tú sao? Sao tự dưng lại có thêm một vị Lan phi?”
Thái giám kia ấp úng, bộ dạng vô cùng khó xử.
Liên Bồng hất tay áo, quát:
“Hoàng hậu nương nương hỏi, không mau trả lời!”
Thái giám lúc này mới lí nhí:
“Không phải tuyển tú… là bệ hạ mang một vị cô nương từ ngoài cung về.”
Ngoài cung?
Ngay cả xuất thân cũng chẳng cần để tâm nữa sao?
Lý Lăng Yến, xem ra trong ba năm ta làm con tin ở đất địch, thay ngươi giữ yên giang sơn, ngươi lại sống thật tiêu d.a.o phong lưu.
Sau khi thái giám rời đi, Liên Bồng vội vàng nói:
“Tiểu thư, sao bệ hạ lại…”
Ta kéo nhẹ tay áo nàng, ra hiệu im lặng.
Điện Phụng Nghi được xây xa hoa vô cùng, ngọc khí, đồ quý bày khắp nơi, hoàn toàn khác với căn phòng giản dị khi ta còn ở Đông cung.
Ta trầm giọng nói:
“Giờ đã khác xưa rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Từ khóa: Ánh Trăng Xa Xôi truyenhoan

Để lại một bình luận