Châu Thanh chết rồi.
Nhưng cậu lại sống lại rồi.
Đây là việc mà ngay cả chính cậu cũng không ngờ được.
Một buổi sáng sớm trong viện điều dưỡng khi ánh nắng vẫn còn chưa gay gắt.
Ánh sáng xuyên qua ô cửa kính tầng 4 chiếu xiên vào trong phòng bệnh, xuyên qua một chậu cây xanh nhỏ bên bệ cửa sổ, cuối cùng chiếu vào ly nước trong suốt đầy một nửa trên tủ đầu giường.
Châu Thanh mở mắt ra lần thứ hai.
Nhìn xung quanh có rất nhiều thiết bị điều trị tiên tiến và xa lạ, Châu Thanh luôn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ.
Một giấc mơ về sự sống và cái chết như du hành thời gian, như bị ma quỷ quấn thân.
Một y tá nhỏ sắp đi đến cửa, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng dần rơi vào màng nhĩ.
"Thật sự tỉnh rồi à? Cũng đã gần một năm rồi, còn tưởng sẽ không thể tỉnh lại chứ."
"Nếu không thì sao còn gọi là kỳ tích nữa."
"Đúng thật, người bình thường bị nổ thành như cậu ta thì đã sớm từ bỏ việc điều trị rồi, may mà nhà cậu ta có tiền nên cứ để như thế một năm, thế mà cũng tỉnh được, cũng xem như mệnh tốt đấy."
"Cái gì mà mệnh tốt, một năm nay cô có thấy có người nào đến thăm cậu ta chưa?"
Đang nói chuyện thì cửa phòng đã bị đẩy ra, bác sĩ là người bước vào sau cùng.
Vẫn là người ngày hôm qua, đeo khẩu trang và có giọng điệu ôn hoà.
"Cậu Châu, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Nhận được cái gật đầu nhẹ đến khó mà nhìn ra của bệnh nhân, vị bác sĩ trung niên khẽ mỉm cười.
Suy cho cùng hôm nay Châu Thanh cũng đã được cởi bỏ gần hết các ống dẫn trên người, lộ ra dáng người gầy nhom của cậu sau khi nằm viện một năm, còn cả nước da nhợt nhạt không khoẻ mạnh nhưng có nền tảng cũng không tệ.
Một năm trước đã xảy ra một vụ nổ bất ngờ tại trung tâm mua sắm Úc Kim ở trung tâm thành phố và gây ra thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Cậu bệnh nhân trẻ tuổi này bởi vì tràn dịch màng phổi nên nội tạng có nhiều chỗ tổn hại xuất huyết, đã phải trải qua bốn lần cấp cứu. Trong mắt bác sĩ, có thể sống sót nhờ may mắn đã là điều vô cùng khó khăn rồi.
Bây giờ cậu có thể tỉnh lại được thì lại càng là điều may mắn hơn trong số những bất hạnh.
Bác sĩ trao đổi ánh mắt với hai bác sĩ khác phía sau, vẫn hỏi những câu hỏi giống như hôm qua: "Vậy hôm nay cậu có nhớ lại được trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì không? Chuyện gì cũng được."
Chỉ cần chú ý thì sẽ phát hiện bác sĩ thế nhưng lại có hơi căng thẳng.
Sau khi bệnh nhân dừng lại hai giây rồi nói ra câu nói đó: "Xin lỗi, đầu tôi hơi đau, không nhớ được nhiều nữa."
Vài bác sĩ đó thế nhưng lại cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bệnh nhân này từ hôm qua tỉnh lại đã rất kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt rất tỉnh táo và kiên định. Chưa nói đến sự uể oải và mê man của một người nằm trên giường bệnh lâu ngày, khi nhìn thấy cơ thể ốm yếu muốn ngồi dậy cũng khó khăn của cậu lại khiến người ta cảm thấy khó chịu và bứt rứt khôn tả.
Nhưng tóm lại thì không nhớ vẫn tốt hơn nhiều so với tinh thần có vấn đề.
Bọn họ thấp giọng trao đổi: "Hẳn là không phải vấn đề lớn, dù sao thì đầu cũng từng bị chấn thương mà."
"Phải, trí nhớ hỗn loạn và khuyết thiếu ngắn hạn cũng là bình thường thôi."
"Quan sát thêm hai ngày xem sao."
Châu Thanh lắng nghe giọng nói của bác sĩ, cảm nhận được chuyển động của y tá đang kiểm tra trên người cậu.
Cậu mở mắt ra, nhìn lên trần nhà với vẻ mặt bình tĩnh.
Không phải là cậu không nhớ, mà cậu thậm chí còn nhớ rất rõ.
Mùa đông năm 1945, ngày 23 tháng 12, Vũ Thành (*) hứng chịu một trận ném bom lớn chưa từng có. Cậu nhớ rằng thành phố trở nên đổ nát, mặt đất bị tàn phá và cháy xém, những chiếc máy bay n/ém bom lượn vòng và gầm rú trên đỉnh đầu, đám đông không ngừng la hét và trốn chạy. Đó là một hiện trường thảm họa của thế kỷ, không nhìn thấy hy vọng hay ngày mai.
(*) Vũ Thành: một huyện cấp thị thuộc địa cấp thị Đức Châu, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Về sự kiện ngày 23 tháng 12 năm 1945 đó mình tra thì không thấy mà chỉ có cùng ngày nhưng khác năm, có thể là tác giả tự sáng tạo ra nha mọi người.
Chỉ là cậu sẽ không giống như bộ dạng mới tỉnh lại ngày hôm qua, bức thiết muốn hỏi xem còn có bao nhiêu người sống sót và bao nhiêu người đã ra đi.
Bởi vì cậu đã sớm phát hiện ra đây không phải là thế giới mà cậu quen thuộc.
Những người xung quanh không hiểu cậu đang nói gì, bọn họ chỉ sợ hãi trước sự kiên trì và bức thiết của một bệnh nhân sắp chết vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thậm chí bọn họ còn định tiêm thuốc an thần cho cậu.
Hơn nữa, thế giới cậu đang sống không có những bệnh viện tiên tiến và sạch sẽ như vậy, cũng không có những nhân viên y tế bình tĩnh và gọn gàng sạch sẽ như vậy.
Vào ngày hôm sau của vụ đánh bom tại Vũ Thành, bất kể là các bệnh viện trong thành phố hay các trạm cứu thương tạm thời đều trở nên quá tải. Nhìn đâu cũng thấy tiếng khóc than đau đớn, sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong tích tắc.
Còn Châu Thanh của hiện tại lại là một người theo như người xung quanh nói thì đã trải qua một tai nạn và gần như không thể tỉnh lại. Cơ thể này vô cùng nặng nề, lúc vừa tỉnh lại, cậu thậm chí còn không chống đỡ nổi mười phút đã chìm vào giấc ngủ say.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Châu Thanh đã chọn cách che giấu.
Mặc dù tổ tiên của nhà họ Châu là một gia tộc lớn vào cuối thời nhà Thanh nhưng cậu sinh ra trong thời loạn thế nên đã chứng kiến đủ mọi sự thịnh suy của gia tộc.
Mười bảy tuổi ra nước ngoài du học, về nước năm hai mươi tuổi.
So với những người chiến đấu anh dũng ở tiền tuyến thì với những người làm công việc bí mật quanh năm như bọn họ, khi ở trong một môi trường xa lạ và không chắc chắn, việc giữ cảnh giác và im lặng chính là bản năng.
Thế nhưng Châu Thanh thật sự rất rõ ràng rằng nơi cậu đang ở vào lúc này không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào. Nghiêng đầu sang đã có thể nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ. Bên tai có tiếng chim hót lanh lảnh, trong không khí ngoài mùi thuốc khử trùng của bệnh viện còn tràn ngập hương thơm tươi mát của những loài hoa không rõ tên.
Tiếng người trò chuyện ở tầng trệt, thiết bị và môi trường của phòng bệnh, nhân viên y tế vô cùng đồng cảm và tò mò về cậu. Tất cả những điều này đang nói lên một sự thật rằng ở đây không có chiến tranh tàn khốc, không có máu tươi, không có sợ hãi.
Cậu cũng không phải là Châu Thanh ban đầu nữa rồi.
"Cậu Châu, cậu Châu?"
Bác sĩ gọi suy nghĩ của cậu trở về rồi nói: "Điều quan trọng nhất cậu cần làm hiện tại là tĩnh dưỡng. Cậu còn trẻ như vậy, nền tảng cơ thể cũng không tệ, nếu như nghỉ ngơi hợp lý thì ngoại trừ hệ thống miễn dịch sẽ kém đi một chút trong tương lai ra thì những thứ còn lại sẽ không khác gì người bình thường."
Giọng điệu của bác sĩ tràn đầy động viên và an ủi, mỗi câu đều như nói với cậu rằng hãy có hy vọng và tin tưởng vào bản thân.
Không có ai biết rằng người nằm ở đây rốt cuộc đã trải qua những biến đổi tâm lý gì, lại càng không biết rằng đối với cậu mà nói, vỏn vẹn chỉ là được sống tiếp nhưng lại có ý nghĩa như thế nào với cậu.
Cùng lúc đó tại sân bay Lam Thành (*).
(*) Lam Thành: thuộc huyện Lam, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Tại lối ra của sân bay, biển người bủa vây bên ngoài buộc sân bay phải cắt cử an ninh để duy trì trật tự.
Thời gian đã đến chín giờ sáng.
Một nhóm gồm bảy tám người bước ra từ đó.
Người đi phía trước ăn mặc cực kỳ giản dị, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen và cúi đầu khiến cho cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối để người khác không nhìn thấy được, thế nhưng chiều cao và dáng người vượt trội của anh lại quá dễ để nhận ra.
Ngay khi xuất hiện, đám đông đã hò hét và lao về phía anh, một vài người trong ekip phía sau anh nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại.
Trợ lý Trần Đăng Đăng đang ôm một chiếc túi lớn màu đen trước ngực, là một cô gái cao chưa đầy một mét sáu, cô đã bị ép đến mức sắp khóc, vừa đi đứng loạng choạng vừa nói với chuyên gia trang điểm: "Thông tin về chuyến bay hôm nay trở về Lam Thành lại bị lộ ra ngoài rồi, nếu như không phải chúng ta xuống máy bay mới biết lịch trình bị bán thì cũng không đến mức bị ép đến thảm như vậy."
Chuyên gia trang điểm nam Soái Soái đỡ cô một tay, hếch cằm về phía trước rồi nhướn mày: "Một tin tức của sếp đáng giá bao nhiêu cô không biết sao? Việc này cứ tận dụng triệt để đi, quen rồi sẽ tốt thôi."
Nhóm người khó khăn lắm mới ra khỏi đám đông và đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm nhưng vẫn còn có một lượng nhỏ fan và phóng viên như ong bướm bám theo.
Khi nhìn thấy bọn họ chuẩn bị đi đến xe thương mại, một trong những câu hỏi của nam phóng viên dần trở nên gấp gáp và sắc bén hơn.
"Ngài Trữ, nghe nói lúc quay phim anh đã cãi nhau với đạo diễn, là thật sao?"
"Xin anh hãy trực tiếp trả lời."
-Chương 1+
Hài VL (1913) Cổ Đại (3435) Kinh Dị (2516) Viễn Tưởng (4327) Shoujo (1487) Manhua (4036) Big Boobs (1534) Supernatural (1328) Phiêu Lưu (3183) Slice of Life (1286) School Life (2127) VLXX (21013) Adult (8478) Trọng Sinh (1230) Manga (20952) Ngôn Tình (17436) Hentai (3368) Hình Sự (1254) Audio (10517) Chính Kịch (6713) Huyền Huyễn (2264) Truyện Chữ (16058) Sắc Hiệp (1288) Đô Thị (5716) Hài Hước (6485) Manhwa (3534) Truyện Ma (2484) Hành Động (6519) Tình Cảm (2077) Oneshot (3005) Truyện Màu (7345) Đam Mỹ (4412) Xuyên Không (3655) Tâm Lý (1256) Bí Ẩn (1893)
Ấn Độ (106) Indonesia (40) Nga (21) Canada (101) China (31) Malaysia (42) Thụy Sĩ (19) Tây Ban Nha (98) Trung quốc (210) Việt Nam (2856) Hà Lan (26) Philippines (160) Úc (46) Thái Lan (380) Đức (68) More (27) Ba Lan (33) Thụy Điển (19) Argentina (18) Anh (451) Nhật Bản (779) Nam Phi (19) Âu Mỹ (255) Brazil (36) Mỹ (827) Mexico (33) United States of America (228) Đài Loan (69) Japan (51) Thổ Nhĩ Kỳ (27) Hồng Kông (197) Ý (340) Pháp (391) Bỉ (28) Hàn Quốc (245)
Cậu Ấy Đến Từ 1945: Chương 1
Thể loại: hào môn thế gia, xuyên không, giới giải trí, trùng sinh, HE. Châu Thanh vốn dĩ xuất thân từ gia đình văn học, bất đắc dĩ sinh ra vào thời loạn thế nên số phận nhiều lần trải qua thăng trầm. Sau khi được xuyên không trùng sinh, tỉnh dậy liền phát hiện […]
Châu Thanh chết rồi.
Nhưng cậu lại sống lại rồi.
Đây là việc mà ngay cả chính cậu cũng không ngờ được.
Một buổi sáng sớm trong viện điều dưỡng khi ánh nắng vẫn còn chưa gay gắt.
Ánh sáng xuyên qua ô cửa kính tầng 4 chiếu xiên vào trong phòng bệnh, xuyên qua một chậu cây xanh nhỏ bên bệ cửa sổ, cuối cùng chiếu vào ly nước trong suốt đầy một nửa trên tủ đầu giường.
Châu Thanh mở mắt ra lần thứ hai.
Nhìn xung quanh có rất nhiều thiết bị điều trị tiên tiến và xa lạ, Châu Thanh luôn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ.
Một giấc mơ về sự sống và cái chết như du hành thời gian, như bị ma quỷ quấn thân.
Một y tá nhỏ sắp đi đến cửa, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng dần rơi vào màng nhĩ.
"Thật sự tỉnh rồi à? Cũng đã gần một năm rồi, còn tưởng sẽ không thể tỉnh lại chứ."
"Nếu không thì sao còn gọi là kỳ tích nữa."
"Đúng thật, người bình thường bị nổ thành như cậu ta thì đã sớm từ bỏ việc điều trị rồi, may mà nhà cậu ta có tiền nên cứ để như thế một năm, thế mà cũng tỉnh được, cũng xem như mệnh tốt đấy."
"Cái gì mà mệnh tốt, một năm nay cô có thấy có người nào đến thăm cậu ta chưa?"
Đang nói chuyện thì cửa phòng đã bị đẩy ra, bác sĩ là người bước vào sau cùng.
Vẫn là người ngày hôm qua, đeo khẩu trang và có giọng điệu ôn hoà.
"Cậu Châu, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Nhận được cái gật đầu nhẹ đến khó mà nhìn ra của bệnh nhân, vị bác sĩ trung niên khẽ mỉm cười.
Suy cho cùng hôm nay Châu Thanh cũng đã được cởi bỏ gần hết các ống dẫn trên người, lộ ra dáng người gầy nhom của cậu sau khi nằm viện một năm, còn cả nước da nhợt nhạt không khoẻ mạnh nhưng có nền tảng cũng không tệ.
Một năm trước đã xảy ra một vụ nổ bất ngờ tại trung tâm mua sắm Úc Kim ở trung tâm thành phố và gây ra thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Cậu bệnh nhân trẻ tuổi này bởi vì tràn dịch màng phổi nên nội tạng có nhiều chỗ tổn hại xuất huyết, đã phải trải qua bốn lần cấp cứu. Trong mắt bác sĩ, có thể sống sót nhờ may mắn đã là điều vô cùng khó khăn rồi.
Bây giờ cậu có thể tỉnh lại được thì lại càng là điều may mắn hơn trong số những bất hạnh.
Bác sĩ trao đổi ánh mắt với hai bác sĩ khác phía sau, vẫn hỏi những câu hỏi giống như hôm qua: "Vậy hôm nay cậu có nhớ lại được trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì không? Chuyện gì cũng được."
Chỉ cần chú ý thì sẽ phát hiện bác sĩ thế nhưng lại có hơi căng thẳng.
Sau khi bệnh nhân dừng lại hai giây rồi nói ra câu nói đó: "Xin lỗi, đầu tôi hơi đau, không nhớ được nhiều nữa."
Vài bác sĩ đó thế nhưng lại cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bệnh nhân này từ hôm qua tỉnh lại đã rất kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt rất tỉnh táo và kiên định. Chưa nói đến sự uể oải và mê man của một người nằm trên giường bệnh lâu ngày, khi nhìn thấy cơ thể ốm yếu muốn ngồi dậy cũng khó khăn của cậu lại khiến người ta cảm thấy khó chịu và bứt rứt khôn tả.
Nhưng tóm lại thì không nhớ vẫn tốt hơn nhiều so với tinh thần có vấn đề.
Bọn họ thấp giọng trao đổi: "Hẳn là không phải vấn đề lớn, dù sao thì đầu cũng từng bị chấn thương mà."
"Phải, trí nhớ hỗn loạn và khuyết thiếu ngắn hạn cũng là bình thường thôi."
"Quan sát thêm hai ngày xem sao."
Châu Thanh lắng nghe giọng nói của bác sĩ, cảm nhận được chuyển động của y tá đang kiểm tra trên người cậu.
Cậu mở mắt ra, nhìn lên trần nhà với vẻ mặt bình tĩnh.
Không phải là cậu không nhớ, mà cậu thậm chí còn nhớ rất rõ.
Mùa đông năm 1945, ngày 23 tháng 12, Vũ Thành (*) hứng chịu một trận ném bom lớn chưa từng có. Cậu nhớ rằng thành phố trở nên đổ nát, mặt đất bị tàn phá và cháy xém, những chiếc máy bay n/ém bom lượn vòng và gầm rú trên đỉnh đầu, đám đông không ngừng la hét và trốn chạy. Đó là một hiện trường thảm họa của thế kỷ, không nhìn thấy hy vọng hay ngày mai.
(*) Vũ Thành: một huyện cấp thị thuộc địa cấp thị Đức Châu, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Về sự kiện ngày 23 tháng 12 năm 1945 đó mình tra thì không thấy mà chỉ có cùng ngày nhưng khác năm, có thể là tác giả tự sáng tạo ra nha mọi người.
Chỉ là cậu sẽ không giống như bộ dạng mới tỉnh lại ngày hôm qua, bức thiết muốn hỏi xem còn có bao nhiêu người sống sót và bao nhiêu người đã ra đi.
Bởi vì cậu đã sớm phát hiện ra đây không phải là thế giới mà cậu quen thuộc.
Những người xung quanh không hiểu cậu đang nói gì, bọn họ chỉ sợ hãi trước sự kiên trì và bức thiết của một bệnh nhân sắp chết vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thậm chí bọn họ còn định tiêm thuốc an thần cho cậu.
Hơn nữa, thế giới cậu đang sống không có những bệnh viện tiên tiến và sạch sẽ như vậy, cũng không có những nhân viên y tế bình tĩnh và gọn gàng sạch sẽ như vậy.
Vào ngày hôm sau của vụ đánh bom tại Vũ Thành, bất kể là các bệnh viện trong thành phố hay các trạm cứu thương tạm thời đều trở nên quá tải. Nhìn đâu cũng thấy tiếng khóc than đau đớn, sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong tích tắc.
Còn Châu Thanh của hiện tại lại là một người theo như người xung quanh nói thì đã trải qua một tai nạn và gần như không thể tỉnh lại. Cơ thể này vô cùng nặng nề, lúc vừa tỉnh lại, cậu thậm chí còn không chống đỡ nổi mười phút đã chìm vào giấc ngủ say.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Châu Thanh đã chọn cách che giấu.
Mặc dù tổ tiên của nhà họ Châu là một gia tộc lớn vào cuối thời nhà Thanh nhưng cậu sinh ra trong thời loạn thế nên đã chứng kiến đủ mọi sự thịnh suy của gia tộc.
Mười bảy tuổi ra nước ngoài du học, về nước năm hai mươi tuổi.
So với những người chiến đấu anh dũng ở tiền tuyến thì với những người làm công việc bí mật quanh năm như bọn họ, khi ở trong một môi trường xa lạ và không chắc chắn, việc giữ cảnh giác và im lặng chính là bản năng.
Thế nhưng Châu Thanh thật sự rất rõ ràng rằng nơi cậu đang ở vào lúc này không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào. Nghiêng đầu sang đã có thể nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ. Bên tai có tiếng chim hót lanh lảnh, trong không khí ngoài mùi thuốc khử trùng của bệnh viện còn tràn ngập hương thơm tươi mát của những loài hoa không rõ tên.
Tiếng người trò chuyện ở tầng trệt, thiết bị và môi trường của phòng bệnh, nhân viên y tế vô cùng đồng cảm và tò mò về cậu. Tất cả những điều này đang nói lên một sự thật rằng ở đây không có chiến tranh tàn khốc, không có máu tươi, không có sợ hãi.
Cậu cũng không phải là Châu Thanh ban đầu nữa rồi.
"Cậu Châu, cậu Châu?"
Bác sĩ gọi suy nghĩ của cậu trở về rồi nói: "Điều quan trọng nhất cậu cần làm hiện tại là tĩnh dưỡng. Cậu còn trẻ như vậy, nền tảng cơ thể cũng không tệ, nếu như nghỉ ngơi hợp lý thì ngoại trừ hệ thống miễn dịch sẽ kém đi một chút trong tương lai ra thì những thứ còn lại sẽ không khác gì người bình thường."
Giọng điệu của bác sĩ tràn đầy động viên và an ủi, mỗi câu đều như nói với cậu rằng hãy có hy vọng và tin tưởng vào bản thân.
Không có ai biết rằng người nằm ở đây rốt cuộc đã trải qua những biến đổi tâm lý gì, lại càng không biết rằng đối với cậu mà nói, vỏn vẹn chỉ là được sống tiếp nhưng lại có ý nghĩa như thế nào với cậu.
Cùng lúc đó tại sân bay Lam Thành (*).
(*) Lam Thành: thuộc huyện Lam, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Tại lối ra của sân bay, biển người bủa vây bên ngoài buộc sân bay phải cắt cử an ninh để duy trì trật tự.
Thời gian đã đến chín giờ sáng.
Một nhóm gồm bảy tám người bước ra từ đó.
Người đi phía trước ăn mặc cực kỳ giản dị, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen và cúi đầu khiến cho cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối để người khác không nhìn thấy được, thế nhưng chiều cao và dáng người vượt trội của anh lại quá dễ để nhận ra.
Ngay khi xuất hiện, đám đông đã hò hét và lao về phía anh, một vài người trong ekip phía sau anh nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại.
Trợ lý Trần Đăng Đăng đang ôm một chiếc túi lớn màu đen trước ngực, là một cô gái cao chưa đầy một mét sáu, cô đã bị ép đến mức sắp khóc, vừa đi đứng loạng choạng vừa nói với chuyên gia trang điểm: "Thông tin về chuyến bay hôm nay trở về Lam Thành lại bị lộ ra ngoài rồi, nếu như không phải chúng ta xuống máy bay mới biết lịch trình bị bán thì cũng không đến mức bị ép đến thảm như vậy."
Chuyên gia trang điểm nam Soái Soái đỡ cô một tay, hếch cằm về phía trước rồi nhướn mày: "Một tin tức của sếp đáng giá bao nhiêu cô không biết sao? Việc này cứ tận dụng triệt để đi, quen rồi sẽ tốt thôi."
Nhóm người khó khăn lắm mới ra khỏi đám đông và đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm nhưng vẫn còn có một lượng nhỏ fan và phóng viên như ong bướm bám theo.
Khi nhìn thấy bọn họ chuẩn bị đi đến xe thương mại, một trong những câu hỏi của nam phóng viên dần trở nên gấp gáp và sắc bén hơn.
"Ngài Trữ, nghe nói lúc quay phim anh đã cãi nhau với đạo diễn, là thật sao?"
"Xin anh hãy trực tiếp trả lời."
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 890
Thể loại: Đam Mỹ, Đô Thị, Truyện Chữ, Xuyên Không
TMDb: 7.9
Số chương: 100/100
0
Từ khóa: Cậu Ấy Đến Từ 1945 truyenhoan

Để lại một bình luận