
Chạy Trốn Cùng Bạn Thân: Chương 1
Tôi và cô bạn thân phát hiện mình cùng lúc… mang thai.
Cô ấy mang thai với bạn trai cũ – một ảnh đế nổi tiếng, còn tôi lại là với một nhân vật có má/u mặt trong giới tài phiệt Hồng Kông.
Điều trớ trêu là: cả hai người đàn ông ấy đều không muốn đứa trẻ này.
Cô bạn tôi đề nghị, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy:
“Hay là… bỏ cha, giữ con?”
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ cười nhẹ:
“Được thôi! Cậu đi đâu, mình theo đó!”
Và thế là, hai mẹ bầu dắt díu nhau trốn ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới – không đàn ông, không tổn thương, chỉ có con cái và tình bạn.
Chúng tôi sống hạnh phúc suốt hai năm.
Cho đến một ngày, con cô ấy vì quá giống ảnh đế mà vô tình lọt top tìm kiếm hot trên mạng.
Tệ hơn, camera còn quay trúng cả tôi và con trai tôi.
Tối hôm đó, quán bar nhỏ tôi gây dựng bỗng bị một nhóm đàn ông mặc đồ đen bao vây.
Tôi còn chưa kịp gọi cảnh s/á/t thì đã bị một người k/é/o mạnh từ phía sau, dùng th/ắ/t lưng tr/ói ngược hai tay.
Anh ta ép s/á/t người tôi, si/ế/t ch/ặ/t eo như muốn ngh/iền ná/t mọi phản kháng.
Giọng anh ta lạnh như gió lướt qua băng tuyết:
“Báo đi! Em đoán xem… trước khi cảnh s/á/t đến, tôi có thể gi/ế/t em bao nhiêu lần?”
Ngay khi tay cô ấy sắp chạm lên cơ bụng của mấy anh chàng người mẫu trẻ.
Thì ở cửa quán bar bỗng xuất hiện bóng dáng của ảnh đế Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng đội một chiếc mũ lưỡi trai, tức giận bước đến, chỉ tay về phía anh chàng người mẫu trông có nét giống mình.
“Anh ta là ai? Y Nặc, em dùng anh ta làm thế thân thay tôi?”
Y Nặc ngước lên liếc hắn một cái, miệng nở nụ cười lạnh khi đứng dậy.
“Sao? Anh có thể coi tôi là thế thân của Tô Vân, tôi lại không thể tìm ai khác để thay thế anh?”
“Còn nữa, bảo vật gia truyền nhà họ Tiêu, bây giờ lại đang nằm trên tay người khác rồi kìa. ”
Lời nói của cô ấy khiến Tiêu Hằng á khẩu.
Anh ta yếu ớt giải thích: “Tôi đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải do tôi tặng. ”
Y Nặc lạnh lùng: “Được thôi, vậy anh đi mà lấy nó về!”
Sự im lặng như dòng sông tĩnh lặng, làm cho sự náo nhiệt của quán bar trở nên rõ ràng hơn.
Tiêu Hằng đứng yên một lúc lâu, cuối cùng thở dài, nói khẽ: “Xin lỗi, tôi không thể làm được. ”
Dù đã sớm nghĩ tới kết cục này, nhưng biểu cảm trên mặt Y Nặc vẫn không kìm được mà biến đổi trong chốc lát.
Cô ấy với đôi mắt đỏ hoe cầm lấy túi, ra hiệu cho tôi sẽ gọi điện sau, rồi bước ra khỏi quán bar với những bước đi mạnh mẽ trên đôi giày cao gót.
Tiêu Hằng gật đầu chào tôi rồi cũng vội vàng đuổi theo cô ấy.
Nhớ lại những lần trước, Tiêu Hằng dễ dàng dỗ cô ấy quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. net. vn -
Lượt xem: 309
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ
Thời lượng: 15/15