Chạy Về Phía Em: Chương 1
Sau nhiều năm xa cách, họ tái ngộ trong đám cưới của một người bạn. Khi còn học cấp 3, Trầm Nhứ từng là nhân vật nổi tiếng trong trường, các bạn học đến giờ vẫn trêu chọc vì cô từng mạnh miệng tuyên bố sẽ tán đổ Chu Hành trong vòng ba tháng.
Trước những lời trêu chọc đó, Trầm Nhứ chỉ lảng tránh không đáp. Khi cô rời đi, có người tò mò quay sang hỏi Chu Hành:
“Thế rốt cuộc cậu có bị tán đổ không?”
Người khác tiếp lời: “Chuyện đó còn phải hỏi à? Anh Hành đâu phải người dễ theo đuổi, chắc chắn là không thành rồi!”
Sau vài vòng rượu, người đàn ông nãy giờ chỉ im lặng nghịch bật lửa bỗng nhếch môi cười nhạt, giọng trầm thấp vang lên:
“Đã theo đuổi thành công.”
“…Nhưng rồi sau đó lại đá tôi.”
–
Sau khi đã làm lành, một ngày nọ, Trầm Nhứ vô tình lướt qua một diễn đàn, đọc được bài viết nói về Chu Hành:
“Nổi danh là nam thần trong giới, vừa lãng tử vừa phong trần, có vô số phụ nữ theo đuổi nhưng lạ một điều là bên cạnh anh trước nay vẫn chưa từng xuất hiện bất kỳ người phụ nữ nào.”
Đúng lúc ấy, Chu Hành bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn ướt. Nhìn anh, sống mũi Trầm Nhứ chợt cay cay, cô khẽ hỏi:
“Tại sao vậy?”
Người đàn ông trầm mặc nhìn cô giây lát, sau đó không chút do dự kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn thật sâu.
“Bởi vì Chu Hành yêu em.”
–
Thể loại: Gương vỡ lại lành / Nam chính tay là tay đua xe, phong trần nhưng chung tình x Nữ chính là phóng viên dịu dàng, trầm lặng
Lưu ý: Cả hai là mối tình đầu của nhau, không có người yêu cũ
Thời tiết ngoài trời lên tới ba mươi tám, ba mươi chín độ, nóng đến mức khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, uể oải.
Khi Chủ biên Trần gọi điện tới, Trầm Nhứ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Cô dụi mắt một chút, nhanh chóng lấy một tờ khăn ướt từ bàn làm việc lau mặt, sau khi tỉnh táo mới bắt máy.
“Tiểu Trầm, tôi là Chủ biên Trần, hôm nay có thể phải làm phiền cô tăng ca một chút, sắp xếp lại bài phỏng vấn sáng nay và gửi cho tôi vào buổi tối, chương trình kế tiếp có sự cố, tổng biên bên đó yêu cầu chúng ta trợ giúp. ”
Trầm Nhứ vô thức nhìn đồng hồ.
Đã một rưỡi chiều rồi.
Cuộc phỏng vấn vừa mới hoàn thành sáng nay, theo lý thì từ khi phỏng vấn kết thúc đến khi bài viết được sắp xếp và viết thành một bài hoàn chỉnh để có thể đăng được, ít nhất phải mất từ một đến ba ngày.
Giờ lại yêu cầu cô có bài ngay trong tối nay, chẳng khác gì yêu cầu cô làm việc đến mức kiệt sức.
“Tổng biên, tôi…”
Trầm Nhứ chưa kịp từ chối, bên kia đã tiếp lời, giọng điệu đầy thấm thía: “Tiểu Trầm à, tôi biết năng lực của cô, những bài phỏng vấn do cô thực hiện hầu như không có sai sót, bài nào cũng nhanh và đạt chất lượng cao. ”
“Cô đã làm ở tạp chí này một năm rồi, sắp đến kỳ đánh giá quý, nếu có cơ hội, vẫn nên cố gắng để thăng tiến chứ, cô thấy sao?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ im lặng, nuốt mấy lời định từ chối vào trong, ai mà không muốn được thăng chức tăng lương cơ chứ.
“Được rồi, Chủ biên Trần, tôi sẽ cố gắng hoàn thành bài và gửi cho chị vào tối nay. ”
Bên kia, giọng Chủ biên Trần rõ ràng đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Tốt, cứ gửi trực tiếp vào email của tôi nhé, tôi sẽ đợi cô. ”
Cúp máy xong, Trầm Nhứ khẽ thở dài, lấy từ trong túi ra bút ghi âm và tai nghe chuẩn bị chỉnh sửa bài viết.
Cô vừa cúi đầu viết được hai dòng thì điện thoại lại reo lên.
Thấy cái tên Chu Diệp hiển thị trên màn hình, Trầm Nhứ lại cảm thấy tim mình như đập loạn.
Chu Diệp là thực tập sinh mới mà cô nhận hướng dẫn, cô gái này cái gì cũng tốt, mỗi tội tính tình hơi hấp tấp, làm việc không được cẩn thận.
Hai người bình thường liên lạc chủ yếu qua WeChat, lần này Chu Diệp đột nhiên gọi điện tới, Trầm Nhứ có cảm giác chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó không hay rồi.
Cô nhận cuộc gọi, chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng nức nở của Chu Diệp ở đầu dây bên kia: “Chị Trầm, em xin lỗi chị, em gây ra họa rồi. ”
Trước khi nghe cuộc gọi, cô còn có chút lo lắng, nhưng khi nghe thấy kết quả, tâm trạng Trầm Nhứ lại bình tĩnh trở lại, giọng nói dịu dàng: “Có chuyện gì vậy, em đừng lo, từ từ nói cho chị nghe. ”
Bên kia, cô ấy vừa khóc vừa nói: “Em… em lái xe của chị đi lấy tin tức, vừa rồi lúc đỗ xe, không cẩn thận đã quệt vào một chiếc xe. ”
Trầm Nhứ lập tức lo lắng: “Em không sao chứ?”
Bên kia, Chu Diệp hít một hơi thật sâu: “Em không sao, chỉ là đã làm trầy xe của người ta rồi. ”
Trầm Nhứ thở phào nhẹ nhõm: “Người không sao là tốt rồi, xe bị trầy là xe gì vậy?”
“Chắc là… một chiếc xe thể thao. ”
Trầm Nhứ nhíu mày, mặc dù cô không hiểu nhiều về xe cộ, nhưng chắc chắn xe thể thao thì giá trị sẽ cao hơn chiếc xe cũ kỹ của mình.
“Chủ xe thể thao ấy có ở đó không?”
Nói xong, Trầm Nhứ thở dài: “Thôi, em đợi chị ở đó, chuyện này nói qua điện thoại không rõ ràng được đâu, em gửi vị trí cho chị, chị qua đó xử lý. ”
“Vâng, em xin lỗi chị Trầm, lại làm phiền chị rồi. ”
Trầm Nhứ có chút bất lực, nhẹ nhàng an ủi cô âý hai câu rồi cúp máy.
Ra khỏi tòa soạn, Chu Diệp cũng vừa gửi địa chỉ cho cô, Trầm Nhứ vẫy một chiếc xe bên đường, lên xe và nói địa chỉ cho tài xế.
Quẹo qua một góc, khi đến đường Hồng Tân, Trầm Nhứ đã nhìn thấy một vài chiếc xe đang quay đầu đi về hướng ngược lại.
Cô còn đang thắc mắc thì tài xế đã dừng xe, quay đầu nói: “Cô ơi, phía trước hình như đang sửa đường, xe không đi qua được, cô muốn đến nơi đó thì cách không xa đâu, bây giờ cô muốn tôi đỗ xe bên đường để cô đi bộ một đoạn tới, hay là tôi quay đầu đi đường vòng đưa cô tới đó?”
Trầm Nhứ cúi đầu xem bản đồ, địa chỉ của Chu Diệp quả thật cách cũng không xa, chỉ khoảng năm sáu trăm mét, đi thẳng đến ngã tư tiếp theo, qua đường là đến.
Xác nhận xong, Trầm Nhứ ngẩng đầu nói: “Phiền anh rồi, cứ để tôi xuống đây là được. ”
“Được. ”
Tài xế đáp lại rồi đỗ xe bên lề đường.
Trả tiền xong, Trầm Nhứ xuống xe.
Mở cửa xe, không khí nóng nực ập đến ngay lập tức.
Lúc này là thời điểm nóng nhất trong ngày, mặt trời chiếu gay gắt, thậm chí cả mặt đường nhựa cũng như bị nướng đến nóng rực.
Đi được một đoạn, điện thoại lại reo lên.
Cô nghĩ chắc Chu Diệp lại gặp vấn đề gì đó, không nhìn màn hình mà trực tiếp bắt máy: “Alo?”
“Nhứ Nhứ, hôm nay là sinh nhật của tớ, tớ có mời một vài người bạn tối nay đến tụ tập, cậu tan làm lúc mấy giờ, tớ qua đón cậu. ”
Khi giọng nói của cô bạn thân Khúc Thanh Lê lọt vào tai, Trầm Nhứ mới khựng lại.
Cô có chút áy náy: “Xin lỗi Lê Lê, tối nay tớ phải tăng ca, không thể đến chỗ cậu được, quà sinh nhật tớ sẽ gửi cho cậu vào ngày mai, gửi đến lớp dạy múa của cậu nhé. ”
Khúc Thanh Lê là một sinh viên nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp, cô làm giáo viên dạy múa.
“Sếp của cậu lại bắt cậu tăng ca nữa à, lại không có tiền tăng ca đúng không, chắc là thấy cậu dễ sai bảo lắm nhỉ!”
Trầm Nhứ có vẻ ngoài xinh đẹp với những nét đặc trưng của con gái Á Đông, làn da mềm mại, các đường nét trên khuôn mặt uyển chuyển, tinh tế và dễ nhìn, thoạt nhìn tạo cảm giác thanh nhã.
Thêm vào đó, một chút lạnh lùng và cứng rắn của cô được giấu kín trong xương cốt, còn lại đa phần bề ngoài cô rất dịu dàng và thường tạo cảm giác dễ gần.
Sau khi nói xong câu ấy, giọng Khúc Thanh Lê mang theo chút thất vọng: “Tớ đang định đưa cậu đến tham gia tụ tập, tiện thể giới thiệu một anh chàng khá được cho cậu. ”
Trầm Nhứ mỉm cười: “Thôi đi, tớ bận rộn suốt ngày như cái chong chóng, đâu có thời gian để gặp gỡ hò hẹn, không làm phiền người ta nữa đâu. ”
“Không phải là phiền, chuyện này vốn dĩ là phải từ từ tìm hiểu mà. ”
Khúc Thanh Lê tiếp tục khuyên: “Hơn nữa, anh chàng mà tớ định giới thiệu cho cậu thật sự rất tốt, môi đỏ răng trắng, đúng kiểu ‘cún con’ mà tính cách lại tốt, người ở Lâm Giang, có xe có nhà, bố mẹ đều là giáo sư đại học, một gia đình trí thức thực thụ, đặc biệt là chưa từng yêu đương, chưa có mối tình nào!! Người như vậy thật sự rất hiếm có đấy!”
“Thôi đi, tớ không thích kiểu đó đâu. ” Trầm Nhứ không suy nghĩ nhiều đã từ chối ngay.
“Vậy cậu thích kiểu nào? Tớ giúp cậu tìm thử?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ dừng lại một chút, trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh của một cậu trai nổi loạn.
Không biết có phải vì đã lâu không nghĩ đến người đó, mà khiến cô hơi ngẩn người.
Khi hoàn hồn lại, Trầm Nhứ thuận miệng nói: “Thôi, không cần đâu. ”
Khúc Thanh Lê im lặng vài giây: “Không phải là cậu còn vấn vương người bạn trai mà cậu thích từ hồi cấp ba đấy chứ, đã bao nhiêu năm qua rồi, ai còn nhớ được mối tình lúc 17, 18 tuổi đâu, giờ người ta chắc còn không nhớ cậu nữa ấy. ”
Cô và Trầm Nhứ là bạn học đại học, quen nhau đã năm sáu năm, nên cũng biết chút ít về chuyện tình cảm của Trầm Nhứ, biết cô từng có một người mà cô rất thích: “Dù nói tình đầu là khó quên, nhưng cũng đâu cần giữ mãi như vậy! Cậu rời Thanh Châu cũng đã một năm rồi, không lẽ cứ sống một mình hoài như vậy sao?”
Trầm Nhứ không trả lời.
Khi đi đến gần ngã tư, không xa lắm, có vài cô gái khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc xinh đẹp, đang đứng chắn trước mặt cô.
“Trời ơi, đẹp trai quá!!!”
“Ôi ôi, anh Hành đẹp trai quá đi mất, ôi ôi ôi!!!”
Lượt xem: 860
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ
Số chương: 86/86

Để lại một bình luận