Giang Sơn Vị Nguyệt: Chương 1
Ngày đại hôn, ta cùng một nữ tử chốn thanh lâu bị đánh tráo kiệu hoa.
Lúc phát hiện có điều bất ổn, vừa muốn vén khăn voan, trước mắt bỗng hiện ra hàng loạt dòng chữ kỳ quái:
【Nữ phụ á/c đ/ộ/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính cố ý đổi đâu nhỉ!】
【Ta thấy nàng cũng thật đáng thương, vốn dĩ nên là thế tử phi phủ hầu gia, thế nhưng vị hôn phu lại vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến nàng trở thành thê tử của một thương nhân.】
【Đừng vội thương hại nàng, nam nữ chính đã động phòng, vậy mà nàng còn ép nam chính đưa nữ chính về lại thanh lâu. Nam chính không chịu, nàng liền điên cuồng báo thù, thật sự đ/ộ/c á/c!】
【Đáng đời! Nàng chắc hẳn không ngờ được, nữ chính thực ra là công chúa thất lạc của hoàng đế. Chính nàng ép bức, lại vô tình giúp bọn họ nhận nhau, cuối cùng còn khiến cả nhà mình chịu họa d/i/ệ/t môn!】
Ta nhướng mày—Công chúa lưu lạc dân gian?
Hay lắm, hiện tại, thân phận này là của ta!
“Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!”
“Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.”
Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên.
“Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!”
Giang? Hoa khôi?
Vừa tỉnh lại, ta liền cảm thấy có điều không ổn.
Thanh âm xa lạ, họ tên xa lạ, từ ngữ xa lạ, cùng với cách bài trí đơn sơ hiện ra mờ mờ qua tấm khăn hồng che đầu.
Đang định xem xét, bỗng một màn sáng lấp lánh chữ hiện ra trước mắt.
【Nữ phụ đ/ộ/c á/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính bỏ thuốc mê rồi cố ý tráo đổi, cũng thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến thiên kim Thái úy đường đường chính chính lại lỡ gả làm thiếp cho con nhà thương nhân.】
【Thương gì mà thương, nữ chính và Dạ Lân đã động phòng rồi, nàng ta còn ỷ vào thân phận ép nữ chính quay về Hoa Lâu, Hoa Lâu là chốn thế nào chứ, Dạ Lân không chịu, nàng lại đè nén trả thù bọn họ, thật sự đáng giận vô cùng.】
【Nhưng mà nữ phụ mới là vị hôn thê của Dạ Lân mà, nữ chính rõ ràng là kẻ chen chân, nữ phụ đối phó với nàng cũng đâu sai?】
【Không được yêu mới gọi là kẻ chen chân, trước đó nữ phụ không biết thì thôi, sau khi tráo hôn, nam chính đã giải thích với nàng là hai người yêu nhau, nàng còn ngang ngược làm càn, tự tìm đường c/h/ế/t thì thật buồn nôn.】
Dạ Lân!
Nam chính? Tráo kiệu hoa?
Lẽ nào là như ta đang nghĩ?
Ta siết chặt ngón tay, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý.
Chữ trên màn sáng vẫn không ngừng hiện ra:
【Đừng tức, đừng tức, nữ chính là công chúa lưu lạc dân gian của lão hoàng đế, nữ phụ giở thủ đoạn ức hiếp nữ chính, ngược lại lại giúp nàng nhận lại phụ hoàng. Nàng ta toan tính không thành, còn rước họa vào thân, cuối cùng cả nhà bị vùi trong bãi tha ma.】
【Kỳ thực nữ phụ mà ngoan ngoãn chấp nhận số phận, làm tiểu thiếp của nam phụ, chưa chắc đã không có kết cục tốt.】
【Nam phụ bề ngoài chỉ là con nhà thương nhân, ai ngờ sau này lại là thủ lĩnh nghĩa quân, đánh chiếm nửa giang sơn, sánh vai với nam chủ. Nhưng nữ phụ cái tính thích trèo cao bám quyền, sao có thể để mắt tới hắn.】
【Ta thật hiếu kỳ, nếu nữ phụ biết được thành tựu sau này của nam phụ, liệu có ra sức lấy lòng hắn để cầu con đường sống hay không.】
【Tới rồi tới rồi, nam phụ sắp tiến vào, chuẩn bị chứng kiến màn nữ phụ sỉ nhục nam phụ, tự chuốc lấy họa d/i/ệ/t thân.】
Còn chưa kịp lý giải hết những thông tin từ quang màn, cửa phòng đã vang lên tiếng mở rồi đóng lại.
Ta khẽ nhíu mày, dứt khoát vén khăn hồng, liền chạm phải ánh mắt đầy sát khí của nam nhân kia.
Nam nhân này tuy có diện mạo anh tuấn, kiếm mi rậm, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, nhưng trên mặt lại đầy sát khí, trông dữ tợn vô cùng.
Thân hình hắn cũng cao lớn, lưng thẳng như tùng, quả thật có vài phần dáng dấp thủ lĩnh nghĩa quân.
Hắn hờ hững liếc ta một cái, lạnh lùng nói:
“Ngươi là Bích Oanh phải không, đã bước chân vào phủ thì từ nay về sau ngoan ngoãn ở yên trong hậu viện, đừng có vọng tưởng những thứ không nên nghĩ.”
Ta vơ lấy chiếc gối, ném thẳng vào mặt hắn không chút lưu tình:
“Ngươi bị mù sao, lại dám coi bản tiểu thư là kỹ nữ Hoa Lâu!”
Giang Hựu nhanh nhẹn bắt lấy gối, giận dữ quát:
“Ngươi điên rồi—”
Ta đột ngột đứng dậy, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng hiện rõ dưới ánh nến.
Hắn ngẩn người, giọng nói chợt vỡ vụn:
“Ngươi là… yêu tinh phương nào???”
Lượt xem: 1101
Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Truyện Chữ, Xuyên Không
Số chương: 29/29

Để lại một bình luận