Hình Đồ: Chương 1

Thể Loại: Xuyên Không, Lịch Sử Quân Sự, Cổ Đại

– Nhân vật chính là Lưu Sơn Quân, kiếp trước từng là một chuyên gia dinh dưỡng, cuộc sống luôn có kế hoạch, điều độ, nhất là trong chế độ rèn luyện thân thể, ăn uống nên cơ thể khỏe mạnh, dẻo dai, trẻ trung, tính cách thích phiêu lưu mạo hiểm, kích thích. Trong một lần vượt biển trở về quê nhà sau chuyến phiêu lưu, tàu của Lưu Sơn Quân đã gặp nạn, Lưu Sơn Quân bị chết hồn xuyên nhập vào Lưu Khám, một thiếu niên mười lăm tuổi vừa chết vì bảo vệ gia đình Lữ gia đi đến huyện Bái. Lưu Khám (tức Lưu Sơn Quân) trọng sinh vào đúng thời điểm Tần Thủy Hoàng vừa nhất thống sáu nước, lập ra nhà Tần lên ngôi hoàng đế, bắt đầu mở ra một cuộc cải cách lớn về chính trị và kinh tế. 

– Và cuộc hội ngộ giữa Lưu Khám với những nhân vật lịch sử thời Tần Hán đã bắt đầu. Người hắn gặp đầu tiên là Lữ Trĩ, vị Lữ Hậu nổi tiếng trong lịch sử, và ngay sau đó, là cuộc chiến với đám đạo phỉ do Lưu Bang (người sáng lập nên nhà Hán) cầm đầu đánh cướp cả nhà Lữ gia, cũng từ đây đã tạo nên một cuộc hội ngộ kỳ lạ giữa Lưu Khám với Lưu Bang và cũng là khởi đầu mối hận thù giữa Lưu Khám và Lưu Bang (vì Lưu Sơn Quân ngay khi trọng sinh đã giết vợ Lưu Bang.) 

– Những nhân vật nổi danh trong lịch sử sau đó cũng dần dần xuất hiện: Phàn Khoái, Tiêu Hà, Hạ Hầu Anh, Chu Bột, Lư Quán…và được miêu tả trong Hình đồ như sau: “Lưu Bang còn dẫn theo một đám người, bao gồm Phàn Khoái khôi ngô, Chu Bột oai hùng, Lư Quán hào hoa phong nhã, còn có Hạ Hầu Anh nhanh nhẹn dũng mãnh”. Những nhân vật này trong lịch sử đã giúp Lưu Bang thành lập nên nhà Hán. 

– Nhưng với sự xuất hiện của Lưu Khám, liệu lịch sử có thay đổi không khi hắn là người biết trước lịch sử, hiểu rõ thời thế, biết nắm bắt cơ hội, biết chiêu mộ những người tài hiệu lực cho mình. Trong thâm tâm hắn lại luôn có mối ác cảm với Lưu Bang, giữa hai người lại có mối thù riêng, và đặc biệt hắn không muốn một Đại Tần bị diệt vong sớm như trong lịch sử, bởi vậy đã tạo cho hắn và Lưu Bang trở thành hai chiến tuyến đối đầu nhau. 

Lưu Khám sẽ tạo nên một lịch sử riêng cho mình như nào? 

123456789101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839404142434445464748495051525354555657585960616263646566676869707172737475767778798081828384858687888990919293949596979899100101102103104105106107108109110111112113114115116117118119120121122123124125126127128129130131132133134135136137138139140141142143144145146147148149150151152153154155156157158159160161162163164165166167168169170171172173174175176177178179180181182183184185186187188189190191192193194195196197198199200201202203204205206207208209210211212213214215216217218219220221222223224225226227228229230231232233234235236237238239240241242243244245246247248249250251252253254255256257258259260261262263264265266267268269270271272273274275276277278279280281282283284285286287288289290291292293294295296297298299300301302303304305306307308309310311312313314315316317318319320321322323324325326327328329330331332333334335336337338339340341342343344345346347348349350351352353354355356357358359360361362363364365366367368369370371372373374375376377378379380381382383384385386387388389390391392393394395396397398399400401402403404405406407408409410411412413414415416417418419420421422423424425426427428429430431432433434435436437438439440441442443444445446447448449450451452453454455456457458459460461462463464465466467468469470471472473474475476477478479480481482483484485486487488489490491492493494495496497498499500501502503504505506507508509510511512513514515516517518519520521522523524525526527528529530531532533534535536537538539540541542543544545546547548549550551552553554555556557558559560561562563564565566567568569570571572573574575576577578579580581582
Ngày mùng 1 tháng 3 năm Tần Vương Chính thứ hai mươi sáu, một trận giông tố qua đi, sắc trời vẫn âm trầm như trước không có chút dấu hiệu nào chuyển biến. Mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng mơ hồ có tiếng sấm vọng đén, dường như sắp có một trận bão tố lại đến lần nữa.

Đoàn xe dừng lại bên sông Tứ Thủy, từ trong đoàn xe vọng ra tiếng khóc.

- Hừ, không đi được sao?

Từ trên xe bò đi xuống một người đàn ông trung niên. Bên cạnh y còn theo hai thiếu nữ. Một người tuổi chừng mười bảy, mắt ngọc mày ngài, trong đôi mắt hạnh ngập nước, mang theo vẻ thương xót, nàng cầm tay muội muội, vẻ mặt bi thương.

Người đàn ông trung niên hỏi:

- Khúc tiên sinh không có cách nào cứu nó sao?

Người dáng dấp quan gia vội bước lên trả lời:

- Lão gia, Lưu Khám là mệnh đã định trước. Năm xưa lúc nó vừa ra đời, đã có người nói nó là mệnh đại hung, sống không quá mười lăm tuổi. Khúc tiên sinh cũng đã hết lực, chỉ tiếc đứa trẻ này...Haizz, mệnh đã định sẵn rồi.

Người đàn ông trung niên lộ vẻ thất vọng trên mặt.

- Chúng ta từ Đan Phụ trốn đến đây, may nhờ có cha con hắn liều mình đánh giết, Lưu Phu đã chết trận, hôm nay Lưu Khám lại không giữ được mệnh...Phúc Sinh, ngươi theo ta đi xem, cha con họ dã chết vì cả nhà ta, dù gì cũng phải an táng cho con trả họ mới đúng.

- Lão gia nói phải.

Bốn người đi tới chiếc xe sau cùng, thấy một ông lão ôm thân thể một thiếu nien khôi ngôi, đang khóc.

Thiếu niên kia thể trạng cực kỳ tráng kiện, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng như tờ giấy, trên vạt áo dính máu đen, nằm yên không cử động. Một ông lão dáng dấp lang trung khẽ lắc lắc đầu, thở dài.

- Khám bà bà, xin hãy nén bi thương!

"Bà bà" là một cách xưng hô đối với lão phụ nhân, nói thẳng ra tựa như ý là Khám lão thái thái. Một câu nói chẳng khác nào sự việc đã định rồi. Lão phụ nhân kia vẻ mặt đang đầy hy vọng, nghe lang trung nói một câu như thế, sau khi lặng đi một lúc lâu thì khóc to lên, nước mắt rơi xuống như mưa.

Người đàn ông trung niên bước tới, hỏi lang trung:

- Khúc tiên sinh, thật sự không cứu được sao?

Khúc tiên sinh gật đầu:

- Đứa bé này bị trúng một mũi tên ở ngoài thành Đan Phụ, ngay chỗ yếu hại. Nếu không phải thân thể nó cường kiện, sợ là đã sớm tắt thở rồi. Có thể cố gắng đến mức này, đã là ngoài dự đoán của mọi người...Lữ lão gia, thật sự là xin lỗi, xin thứ cho lão già này bất lực.

Người đàn ông trung niên nói:

- Khúc tiên sinh đừng nói vậy! Lữ mỗ hôm nay là người nghèo túng, tiên sinh không chê, theo ta từ Đan Phụ tới đây, còn hết lòng quan tâm giúp đỡ, ta sao có thể trách cứ tiên sinh. Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn không thể cứu được tính mệnh của Khám, lão phu thật sự là thẹn với huynh đệ Lưu Phu. Phúc Sinh, ngươi truyền lời của ta, đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này, an táng cho Khám rồi mới lên đường tiếp.

Quản gia kinh hãi:

- Lão gia, đây là vùng hoang vu dã ngoại, không an toàn đâu. Nên tiếp tục đi hơn mười dặm nữa, chính là Ngõa Tang, chúng ta...

Sắc mặt người đàn ông trung niên trầm xuống:

- Người chết là quý, huống chi cha con Lưu Phu Lưu Khám lại là ân nhân cứu mạng cả nhà ta đó!

Quản gia dù không muốn nhưng chủ nhân đã quyết định, lão cũng biết không thể thay đổi ý được.

Người đàn ông trung niên dẫn theo hai thiếu nữ đi tới trước mặt lão phụ nhân đang khóc lóc.

- Khám bà bà, xin hãy nén bi thương!

"Bà bà" là một cách xưng hô đối với lão phụ nhân, nói thẳng ra tựa như ý là Khám lão thái thái.

- Đúng vậy, thẩm thẩm, xin hãy nén bi thương!

Thiếu nữ lớn tuổi hơn một chút ngồi xuống, khẽ khàng khuyên giải. Đôi mắt sáng trong của nàng lại đỏ lên, nước mắt lại vòng quanh mi.

Cha con Lưu gia với nhà nàng không có chút quan hệ nào. Chuẩn xác mà nói, cha con Lưu gia chỉ là môn khách của nhà nàng. Thiếu niên vừa chết tên là Lưu Khám, mới mười bốn tuổi. Thiếu nữ từ nhỏ đã nhìn thấy Lưu Khám lớn lên, tính tình thiện lương, nàng đối xử với Lưu Khám như đệ đệ của mình. Tuy rằng nàng cũng có đệ đệ, nhưng so sánh ra, Lưu Khám đã chết kia còn thân thiết hơn nhiều, từ nhỏ đã như cái đuôi theo sát nàng.

Nhưng hiện tại, Lưu Khám đã đi rồi...

Trong lòng thiếu nữ tràn ngập bi thương, nhưng gắng gượng cười, an ủi bà lão:

- Thẩm thẩm, tuy rằng Khám đã đi rồi, nhưng hắn trên trời có linh thiêng nếu thấy bà như vậy, nhất định sẽ rất không yên lòng.

- Đúng vậy, Khám bà...đừng để cho Khám đi mà không yên!

Người đàn ông trung niên cũng thấp giọng khuyên bảo, bà lão nức nở vài tiếng rồi ngừng khóc.

- Việc cấp bách là phải an táng Khám. Chỉ tiếc ở đây điều kiện đơn sơ, không tìm được quan tài để hạ táng Khám. Nhưng trong tay ta có một tấm lụa bạch, tạm thời làm quan tài, hạ táng Khám trước đã. Đợi sau này chúng ta khá hơn, sẽ cho người làm quan tài cho Khám, có được không?

Khám bà nói:

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 236

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự, Truyện Chữ, Xuyên Không

TMDb: 7.9

Thời lượng: 582/582

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *