Chính Kịch (6758) VLXX (21030) Xuyên Không (3655) Hentai (2425) School Life (2127) Huyền Huyễn (2261) Truyện Màu (7345) Đô Thị (5723) Hài Hước (6492) Kinh Dị (2522) Supernatural (1328) Tâm Lý (1296) Truyện Chữ (16008) Manga (19668) Slice of Life (1286) Viễn Tưởng (4338) Truyện Ma (2491) Hành Động (6555) Trọng Sinh (1224) Hài VL (1913) Big Boobs (1534) Oneshot (1704) Shoujo (1487) Tình Cảm (2116) Hình Sự (1269) Audio (10543) Adult (7218) Phiêu Lưu (3193) Ngôn Tình (17373) Cổ Đại (3432) Manhua (4035) Manhwa (3532) Bí Ẩn (1901) Đam Mỹ (4407) Sắc Hiệp (1299)
Pháp (415) Âu Mỹ (270) Trung quốc (211) Nga (22) Hồng Kông (198) Japan (53) United States of America (246) Nam Phi (19) Thụy Sĩ (19) Bỉ (31) South Korea (22) Ý (340) Hàn Quốc (245) Mexico (33) Canada (108) Đức (74) Brazil (36) Hà Lan (26) Anh (464) Ba Lan (33) Việt Nam (2881) Mỹ (827) Nhật Bản (782) China (44) Malaysia (42) Thổ Nhĩ Kỳ (27) More (29) Úc (48) Indonesia (40) Thái Lan (386) Ấn Độ (106) Đài Loan (69) Thụy Điển (19) Tây Ban Nha (101) Philippines (160)
Mùa Hạ Trôi Xa: Chương 1
Ký ức tuổi thơ của Hồ Mục Viễn bắt đầu từ một chuyến tàu lao về Đường Thành, mang theo những ngày hạ vàng rực rỡ và những câu chuyện chưa kịp đặt tên. Năm hai mươi tuổi, vào đúng ngày sinh nhật, Hồ Mục Viễn bật khóc trước mặt Chương Trì. Khóc đến khi […]
Mùa hè năm sáu tuổi, Hồ Mục Viễn lần đầu tiên đi tàu hỏa, cùng ông ngoại lên đường đến Đường Thành.
Khoang tàu ngày hạ vắng tanh, chỉ lác đác vài bóng người. Cô bé như một chú khỉ nhỏ, nhảy nhót khắp chỗ ngồi, hết trèo lên lại trườn xuống. Ông ngoại không trách, chỉ nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy, dịu dàng dặn: “Chậm thôi, kẻo ngã.” Mục Viễn chơi mệt rồi thì tìm một ghế trống mà ngủ, ngủ dậy lại lôi đồ ăn vặt ra nhấm nháp. Hai mươi mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như chớp mắt, không chút mệt mỏi, không chút phiền lòng.
Người ra đón họ ở ga tàu là cha của Mục Viễn—Hồ Đông Thành. Trong ký ức vụn vặt của cô bé, cha là một người đàn ông trẻ tuổi, luôn mang nụ cười trên môi. Nhưng trước chuyến đi này, cô chỉ nhớ về cha trong vỏn vẹn một ngày.
Hôm ấy, bà nội giặt quần áo trong sân, còn cô ngồi bệt dưới đất nghịch bùn. Cánh cổng bất chợt bật mở, một người đàn ông xa lạ bước vào. Cô ngẩng đầu nhìn ông ta, rồi lại quay sang nhìn bà. Bà nội cười hiền:
— Viễn Viễn, không nhận ra bố à?
Cô bé reo lên, lập tức lao vào lòng người đàn ông ấy. Ông nắm tay dắt cô đi rửa sạch bùn đất, sau đó bế cô ra tiệm mua kẹo, rồi lại đưa đi tiêm phòng. Từ sáng đến tối, cô bám chặt lấy cha không rời nửa bước. Ông dịu dàng, kiên nhẫn, bất kể cô mè nheo thế nào cũng nhẹ nhàng chiều chuộng.
Ký ức ấy như viên đường tan chậm trong nước ấm, mỗi lần nhớ lại, trong lòng Hồ Mục Viễn lại dâng lên vị ngọt dịu dàng. Bởi vậy, khi thực sự gặp lại cha, cô bé phấn khích vô cùng, tíu tít chạy quanh ông kể đủ thứ chuyện. Cô tố cáo chị họ đã bắt nạt mình, đổ tội lên đầu cô, lại còn tranh thủ lúc không ai để ý mà nhéo cô đau điếng.
— Nhìn này! — Cô bé giơ cao tay, muốn cha thấy vết xước trên cánh tay nhỏ xíu.
Nhưng Hồ Đông Thành chẳng mấy bận tâm. Ông chỉ mải trò chuyện với ông ngoại.
Họ rời ga, đi bộ một đoạn, sau đó lên một chiếc xe khách cũ kỹ. Xe lắc lư không biết bao lâu, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà gỗ xập xệ. Trước hiên nhà, mẹ và bà ngoại mỗi người bế một đứa nhỏ trên tay. Đó là hai đứa em sinh đôi của Hồ Mục Viễn, mới hơn một tuổi.
Ông ngoại chỉ ở lại hai ngày rồi quay về. Nhưng Mục Viễn vẫn còn nguyên sự háo hức, quấn quýt bên người lớn, ríu rít trò chuyện không ngừng. Đến chiều ngày thứ ba, cha cô cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. Một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô.
Cô bé chết lặng. Má nóng bừng, sưng vù lên ngay tức khắc. Cô mở miệng, chỉ chực khóc.
Hồ Đông Thành lạnh lùng chỉ tay:
— Khóc thử xem?
Sợ hãi siết chặt cổ họng, cô nuốt nghẹn tiếng nức nở, nhưng nước mắt vẫn chảy mãi không ngừng. Cô mím môi, quay sang nhìn mẹ và bà ngoại—những người duy nhất cô có thể trông cậy vào.
Mẹ chẳng buồn ngoảnh lại:
— Bố con đang nói chuyện với người ta, đừng có làm phiền.
Hồ Đông Thành hừ lạnh:
— Cả ngày không biết ngậm miệng lại?
Người lớn tiếp tục câu chuyện của họ, bàn luận sôi nổi rồi bật cười khoái trá. Quạt máy đặt ở góc cửa phả ra luồng gió nặng trĩu hơi nóng, ve sầu râm ran trong vòm lá, chim chóc ríu rít trên mái hiên.
Nhưng trong thế giới của Hồ Mục Viễn, tất cả đều yên lặng.
Cô lùi lại từng bước, đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh bà ngoại. Nuốt tiếng nấc vào lòng, chỉ còn lại những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Sau cái tát đầu tiên trong đời, Hồ Mục Viễn đã học được bài học đắt giá. Cô bé không dám lại gần cha nữa, nhưng cơn ác mộng chưa dừng ở đó.
Tháng Chín, khi vừa nhập học ở trường tiểu học thị trấn, Hồ Mục Viễn thực sự bước vào địa ngục.
Ở trường, thầy cô rất tốt. Họ biết chơi đàn piano, biết hát, biết tổ chức những trò chơi vui nhộn. Bạn bè cũng rất dễ mến. Họ chia kẹo cho cô, cho cô ngắm hộp bút xinh xắn, cho cô chạm vào những chiếc bìa sách láng mịn in hình công chúa.
Nhưng khi trở về nhà, sau bữa tối, khi ngồi vào bàn học, thời gian trở nên nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Mẹ ngồi bên trái, cha ngồi bên phải. Mỗi lần đọc sai một âm, viết sai một con số, cây móc áo trong tay cha lại “chát” một tiếng quất xuống mu bàn tay nhỏ bé. Nếu sai đến lần thứ hai, chẳng cần cầm bút nữa. Cô phải đặt bút xuống, duỗi thẳng tay trên mặt bàn, chờ đợi năm cú đánh đau đến mức khắc sâu vào trí nhớ.
Chưa đầy một tháng sau ngày khai giảng, lòng bàn tay, mu bàn tay Mục Viễn chi chít những vết roi bầm tím, da thịt sưng vù thành từng mảng. Mười ngón tay nhỏ cũng chẳng thoát, có lần đau đến mức không thể co duỗi nổi. Nhưng những vết thương ấy chẳng dừng lại ở đôi bàn tay. Khi cô bé làm toán quá chậm, Hồ Đông Thành sẽ mất kiên nhẫn, bàn tay to rộng vung lên giáng thẳng vào má cô. Đau đớn, hoảng sợ khiến nước mắt trào ra theo bản năng, nhưng cô chưa kịp khóc thành tiếng thì giọng nói lạnh lùng đã vang lên:
“Khóc? Khóc thì làm được bài sao? Khóc thì không phải ăn đòn nữa chắc? Sao mà ngu thế, tính nhanh lên!”
Trong tiêu chuẩn của ông, trẻ con không có quyền khóc. Nếu dám khóc thành tiếng, hình phạt sẽ nhân đôi.
Vì thế, Hồ Mục Viễn chỉ có thể cắn chặt răng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trang giấy, run rẩy viết tiếp những con số nhòe nhoẹt.
Mỗi tối, khi rời khỏi bàn học, tay cô bé đều run rẩy, mặt đẫm nước mắt. Bà ngoại dắt cô đi rửa mặt, vừa chà nhẹ lên đôi bàn tay bầm tím, vừa dịu giọng nhắc nhở:
“Viễn Viễn à, con phải chú ý nghe giảng trên lớp nhé. Bố mẹ con đi làm vất vả cả ngày, còn phải kèm con học bài, con làm bài cẩn thận, đừng để họ tức giận nữa.”
-Chương 1+
Khoang tàu ngày hạ vắng tanh, chỉ lác đác vài bóng người. Cô bé như một chú khỉ nhỏ, nhảy nhót khắp chỗ ngồi, hết trèo lên lại trườn xuống. Ông ngoại không trách, chỉ nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy, dịu dàng dặn: “Chậm thôi, kẻo ngã.” Mục Viễn chơi mệt rồi thì tìm một ghế trống mà ngủ, ngủ dậy lại lôi đồ ăn vặt ra nhấm nháp. Hai mươi mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như chớp mắt, không chút mệt mỏi, không chút phiền lòng.
Người ra đón họ ở ga tàu là cha của Mục Viễn—Hồ Đông Thành. Trong ký ức vụn vặt của cô bé, cha là một người đàn ông trẻ tuổi, luôn mang nụ cười trên môi. Nhưng trước chuyến đi này, cô chỉ nhớ về cha trong vỏn vẹn một ngày.
Hôm ấy, bà nội giặt quần áo trong sân, còn cô ngồi bệt dưới đất nghịch bùn. Cánh cổng bất chợt bật mở, một người đàn ông xa lạ bước vào. Cô ngẩng đầu nhìn ông ta, rồi lại quay sang nhìn bà. Bà nội cười hiền:
— Viễn Viễn, không nhận ra bố à?
Cô bé reo lên, lập tức lao vào lòng người đàn ông ấy. Ông nắm tay dắt cô đi rửa sạch bùn đất, sau đó bế cô ra tiệm mua kẹo, rồi lại đưa đi tiêm phòng. Từ sáng đến tối, cô bám chặt lấy cha không rời nửa bước. Ông dịu dàng, kiên nhẫn, bất kể cô mè nheo thế nào cũng nhẹ nhàng chiều chuộng.
Ký ức ấy như viên đường tan chậm trong nước ấm, mỗi lần nhớ lại, trong lòng Hồ Mục Viễn lại dâng lên vị ngọt dịu dàng. Bởi vậy, khi thực sự gặp lại cha, cô bé phấn khích vô cùng, tíu tít chạy quanh ông kể đủ thứ chuyện. Cô tố cáo chị họ đã bắt nạt mình, đổ tội lên đầu cô, lại còn tranh thủ lúc không ai để ý mà nhéo cô đau điếng.
— Nhìn này! — Cô bé giơ cao tay, muốn cha thấy vết xước trên cánh tay nhỏ xíu.
Nhưng Hồ Đông Thành chẳng mấy bận tâm. Ông chỉ mải trò chuyện với ông ngoại.
Họ rời ga, đi bộ một đoạn, sau đó lên một chiếc xe khách cũ kỹ. Xe lắc lư không biết bao lâu, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà gỗ xập xệ. Trước hiên nhà, mẹ và bà ngoại mỗi người bế một đứa nhỏ trên tay. Đó là hai đứa em sinh đôi của Hồ Mục Viễn, mới hơn một tuổi.
Ông ngoại chỉ ở lại hai ngày rồi quay về. Nhưng Mục Viễn vẫn còn nguyên sự háo hức, quấn quýt bên người lớn, ríu rít trò chuyện không ngừng. Đến chiều ngày thứ ba, cha cô cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. Một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô.
Cô bé chết lặng. Má nóng bừng, sưng vù lên ngay tức khắc. Cô mở miệng, chỉ chực khóc.
Hồ Đông Thành lạnh lùng chỉ tay:
— Khóc thử xem?
Sợ hãi siết chặt cổ họng, cô nuốt nghẹn tiếng nức nở, nhưng nước mắt vẫn chảy mãi không ngừng. Cô mím môi, quay sang nhìn mẹ và bà ngoại—những người duy nhất cô có thể trông cậy vào.
Mẹ chẳng buồn ngoảnh lại:
— Bố con đang nói chuyện với người ta, đừng có làm phiền.
Hồ Đông Thành hừ lạnh:
— Cả ngày không biết ngậm miệng lại?
Người lớn tiếp tục câu chuyện của họ, bàn luận sôi nổi rồi bật cười khoái trá. Quạt máy đặt ở góc cửa phả ra luồng gió nặng trĩu hơi nóng, ve sầu râm ran trong vòm lá, chim chóc ríu rít trên mái hiên.
Nhưng trong thế giới của Hồ Mục Viễn, tất cả đều yên lặng.
Cô lùi lại từng bước, đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh bà ngoại. Nuốt tiếng nấc vào lòng, chỉ còn lại những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Sau cái tát đầu tiên trong đời, Hồ Mục Viễn đã học được bài học đắt giá. Cô bé không dám lại gần cha nữa, nhưng cơn ác mộng chưa dừng ở đó.
Tháng Chín, khi vừa nhập học ở trường tiểu học thị trấn, Hồ Mục Viễn thực sự bước vào địa ngục.
Ở trường, thầy cô rất tốt. Họ biết chơi đàn piano, biết hát, biết tổ chức những trò chơi vui nhộn. Bạn bè cũng rất dễ mến. Họ chia kẹo cho cô, cho cô ngắm hộp bút xinh xắn, cho cô chạm vào những chiếc bìa sách láng mịn in hình công chúa.
Nhưng khi trở về nhà, sau bữa tối, khi ngồi vào bàn học, thời gian trở nên nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Mẹ ngồi bên trái, cha ngồi bên phải. Mỗi lần đọc sai một âm, viết sai một con số, cây móc áo trong tay cha lại “chát” một tiếng quất xuống mu bàn tay nhỏ bé. Nếu sai đến lần thứ hai, chẳng cần cầm bút nữa. Cô phải đặt bút xuống, duỗi thẳng tay trên mặt bàn, chờ đợi năm cú đánh đau đến mức khắc sâu vào trí nhớ.
Chưa đầy một tháng sau ngày khai giảng, lòng bàn tay, mu bàn tay Mục Viễn chi chít những vết roi bầm tím, da thịt sưng vù thành từng mảng. Mười ngón tay nhỏ cũng chẳng thoát, có lần đau đến mức không thể co duỗi nổi. Nhưng những vết thương ấy chẳng dừng lại ở đôi bàn tay. Khi cô bé làm toán quá chậm, Hồ Đông Thành sẽ mất kiên nhẫn, bàn tay to rộng vung lên giáng thẳng vào má cô. Đau đớn, hoảng sợ khiến nước mắt trào ra theo bản năng, nhưng cô chưa kịp khóc thành tiếng thì giọng nói lạnh lùng đã vang lên:
“Khóc? Khóc thì làm được bài sao? Khóc thì không phải ăn đòn nữa chắc? Sao mà ngu thế, tính nhanh lên!”
Trong tiêu chuẩn của ông, trẻ con không có quyền khóc. Nếu dám khóc thành tiếng, hình phạt sẽ nhân đôi.
Vì thế, Hồ Mục Viễn chỉ có thể cắn chặt răng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trang giấy, run rẩy viết tiếp những con số nhòe nhoẹt.
Mỗi tối, khi rời khỏi bàn học, tay cô bé đều run rẩy, mặt đẫm nước mắt. Bà ngoại dắt cô đi rửa mặt, vừa chà nhẹ lên đôi bàn tay bầm tím, vừa dịu giọng nhắc nhở:
“Viễn Viễn à, con phải chú ý nghe giảng trên lớp nhé. Bố mẹ con đi làm vất vả cả ngày, còn phải kèm con học bài, con làm bài cẩn thận, đừng để họ tức giận nữa.”
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 1108
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Số chương: 49/49
0
Từ khóa: Mùa Hạ Trôi Xa truyenhoan

Để lại một bình luận