Indonesia (40) Brazil (36) Nhật Bản (576) Mexico (33) Thái Lan (372) Nga (21) Âu Mỹ (232) Ấn Độ (106) Canada (100) Nam Phi (20) Hồng Kông (194) China (21) Thụy Điển (19) Hàn Quốc (235) Argentina (18) Mỹ (825) Việt Nam (2813) Úc (46) Đức (68) Hà Lan (26) Malaysia (42) Japan (51) Philippines (160) More (27) Anh (450) Thụy Sĩ (19) Trung quốc (190) Pháp (388) Bỉ (28) Tây Ban Nha (98) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Đài Loan (67) United States of America (228) Ý (324) Ba Lan (33)Nàng Phi Lười Của Tà Vương: Chương 1
Truyện ngay khi vừa được tác giả Lạc Thanh viết nên đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của bạn đọc, làm dậy lên làn sóng yêu truyện trên các diễn đàn văn học. Truyện xuyên không này cũng vẫn lấy bối cảnh trở về thời xưa cũ mà không hề nhàm chán, đi vào lối mòn, ngược lại rất mộc và gần gũi.
Nàng – Trang Thư Lan, xuyên qua trở thành thiên kim thứ hai của phủ Thừa Tướng, vừa xuyên qua nàng đã phải chứng kiến cảnh mẫu thân bị người khác dùng độc hãm hại thập tử nhất sinh. Vì phụ thân nghi ngờ mẫu thân nàng gian dâm cho nên từ nhỏ đã đối xử lạnh nhạt với nàng, ngoài ra vì một phần bản tính của nàng rất lười …. nên mặc dù từ nhỏ chỉ số IQ của nữ chính rất cao nhưng nàng vẫn rất thích giả ngốc, giả vô dụng, làm cho tất cả mọi người trong phủ thừa tướng từ phụ thân, đại tỉ đến cả những hạ nhân đều không coi trọng nàng, để khỏi phải vướng bận vào mấy chuyện học hành, thi cử phiền phức.
Nhưng có ai ngờ được, “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”! vì sĩ diện mà Thừa tướng lại muốn ép nàng đi thi, còn ra điều kiện nếu nàng thi rớt, một tháng sau sẽ gả nàng đi. Tính tình nữ chính vốn rất lười, ngại phiền phức không muốn dính vào mấy chuyện hôn nhân mệt nhọc, nên đã đánh cược với thừa tướng là nếu nàng đỗ Trạng Nguyên (triều đại này nữ có thể đi thi và làm quan như nam) thì chuyện hôn nhân sẽ do tự nàng quyết định. Thừa tướng vì trúng phải kế khích tướng của nàng nên gật đầu đồng ý, nhưng không ngờ trong khoa thi cử năm ấy nàng đỗ thám hoa, nguyên nhân cũng vì thói “lười” của nàng. Và từ đây con đường làm quan của nàng rộng mở.
Qua những bữa tiệc tổ chức tại hoàng cung nàng lại nhiều lần chạm trán với nam chính trong truyện – Tư Đồ Minh Duệ, giáo chủ Phi Vũ Các, một tổ chức tình báo ngầm nổi tiếng của giang hồ đồng thời cũng là thập cửu vương gia bị thất lạc của Thái phi.
Liệu có thể êm ả xuôi thuyền làm vương phi được không, làm phi phải chăng là rất khó, có phải quá khó không? ?? Cùng theo dõi truyện nhé!!!
Trong vườn yên tĩnh,mấy khóm trúc đứng nép mình vào nhau, cùng đung đưa trong gió.Tiếng chim hót, tiếng ve kêu râm ran, ánh nắng lọt qua khe cửa chiếu vào phòng. Bên trong cũng thật yên lặng. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng quân cờ đặt xuống nhưng càng làm cho căn phòng yên tĩnh hơn.
Ngay lúc này, tiếng bước chân vội vã của người nào đó đã phá vỡ sự im lặng vốn có của căn phòng.
“Nhị tiểu thư, lão gia nói hôm nay là ngày cưới nhị thập nương, hai vị tiểu thư không cần phải học nữa.”
Theo sau giọng nói vui mừng là tiếng mở cửa kẽo kẹt.
Lúc này Trang Thư Lan đang ngồi dựa cửa sổ cũng không có phản ứng gì. Nàng vẫn chăm chú nhìn quyển sách dạy đánh cờ trong tay, không hề ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tứ Nhi. Nàng chỉ “ừm” một tiếng coi như trả lời đồng thời cũng đặt quân cờ đen trong tay xuống bàn cờ. Bây giờ trên bàn cờ quân đen đã xếp thành một chữ ” khốn” 困.
“Tiểu thư, hôm nay trong phủ rất náo nhiệt, chúng ta đi xem người ta khua chiêng gõ trống đi”.
Tứ Nhi cười hớn hở.
“Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên nô tì thấy rước dâu linh đình như vậy.”
Đương nhiên Tứ Nhi chưa từng nhìn thấy đám rước dâu phô trương thế này rồi. Hôm nay là ngày Tả tướng Đại Đông hoàng triều nạp thiếp, quan lại trong triều, danh gia vọng tộc khắp nơi tấp nập tới chúc mừng tất nhiên sẽ vô cùng náo nhiệt. Tứ Nhi mới vào phủ hai tháng, cho dù nàng đã mười bốn tuổi nhưng xuất thân trong gia đình thường dân làm sao có cơ hội được nhìn thấy một hôn lễ hào hoa xa xỉ như thế kia chứ? Nhưng Trang Thư Lan đã sống trong tướng phủ mười năm, chứng kiến mười lần nạp thiếp, sớm đã không thấy có gì là mới mẻ cả.
Năm nay Trang Thư Lan mười lăm tuổi nhưng đã có trí tuệ của cô gái ba mươi tuổi, không phải là chưa già đã yếu mà là kiếp trước đang là sinh viên hai mốt tuổi, sáng sớm thức dậy đột nhiên phát hiện nàng trở thành một đứa trẻ năm tuổi sống tại Đại Đông hoàng triều. Cứ như vậy mười năm cũng trôi qua. Mười năm không dài mà cũng chẳng ngắn, nhưng mười năm ấy cũng đủ để ột nữ sinh mất đi sự ngây thơ hoạt bát, học được sự trầm ổn ẩn nhẫn.
Đại đông hoàng triều là một triều đại kì lạ, vẫn giống các triều đại khác trong lịch sử quan niệm nam tôn nữ ti nhưng nữ nhân vẫn có thể đọc sách, lập công danh vào triều làm quan. Chẳng qua nữ nhân như vậy thật hiếm gặp thôi. Ở nơi này trừ gia đình quyền quý có tiềm lực kinh tế, thuê thầy giáo riêng tới dạy cho nữ nhi của mình, còn lại những nữ nhi của gia đình bình thường khác thì biết rất ít chữ.
Trang Thư Lan đặt quyển sách sang một bên trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn Tứ Nhi, khẽ lắc đầu, sau đó không thèm để ý nhặt từng quân cờ trên bàn cờ bỏ vào trong hộp.
“Đại nương và đại tỷ đâu? Có phải đang ở sảnh chính không? Cha để cho ta tới đại sảnh à?” Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi mà nhàn nhã.
“Lão gia cũng không nói gì, nhưng mà đại nương với đại tiểu thư đã tới đại sảnh”. Tứ Nhi nhìn Trang Thư Lan mà thầm suy nghĩ, vị nhị tiểu thư này tuy rằng bình dị gần gũi, nhưng đáng tiếc lại có vẻ thản nhiên xa cách. Tuy nhiên, Tứ Nhi cho rằng nhị tiểu thư như vậy cũng là bình thường, nghe nói mẹ ruột của nhị tiểu thư mất sớm, hình như lúc ấy nàng mới năm tuổi, sau đó được đại phu nhân chăm sóc. Nhưng thực chất là để cho nàng tự sinh tự diệt. Tuy rằng nàng và đại tiểu thư đều được đối xử như nhau nhưng đáng tiếc cha mẹ đều không thương, một mình lớn lên, nhị tiểu thư thật đáng thương.
Tứ Nhi vừa nghĩ vừa nhìn Trang Thư Lan, ánh mắt cũng trở nên thương tiếc. Trang Thư Lan tất nhiên không biết Tứ Nhi đang đăm chiêu suy nghĩ, sau khi thu dọn quân cờ xong, nàng đứng lên, mỉm cười
“Tứ Nhi, tới giúp ta thay y phục”.
Nếu đại tỷ đã tới tiền sảnh, vậy nàng cũng phải lộ mặt. Trang Thư Lan suy nghĩ, hôm nay lại có một cô nàng ngây thơ muốn nhảy vào nhà giàu có hố lửa nữa rồi, cũng hơi thương tiếc cho vị tân nương này.
Đại Đông hoàng triều nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, Trang Thư Lan cũng không còn cái chí lớn muốn nam nữ bình đẳng mà chỉ lạnh nhạt bình thản nhìn vị tả tướng kia cưới một thiếp rồi lại thêm một thiếp, chỉ vì mong muốn có được một đứa con trai. Đáng tiếc ông trời lại không cho con người được toại nguyện, vị tả tướng này tuy đã có tới mười chín vị phu nhân nhưng cũng chỉ có hai nữ nhi.
“Dạ.”
Tứ Nhi thay y phục cho Trang Thư Lan như thường ngày, nhưng búi tóc thì thật khó khăn. Tuy rằng Trang Thư Lan đã mười lăm tuổi, cũng chưa tới lúc gả chồng cho nên tóc của nàng chỉ đơn giản lấy dải lụa đỏ tết hai bên. Nhưng hôm nay là ngày vui của lão gia, nếu như bình thường quá sợ rằng lão gia sẽ không vui.
Trang Thư lan dường như đoán được Tứ Nhi đang khó xử; nhìn vào gương đồng, trong gương phản chiếu khuôn mặt cô gái, tuy rằng còn mang theo nét trẻ con nhưng đã lộ ra ba phần thanh lệ, sau này lớn lên cho dù không phải sắc đẹp tuyệt thế khuynh thành thì cũng là giai nhân tuyệt sắc.
“Cứ bình thường như mọi ngày là được, cài thêm hai đóa trâm hoa là ổn rồi’’.
Trang Thư Lan đã có thể bình tĩnh đối mặt với tình cảnh này. Nàng không còn là Trang Thư Lan ngạc nhiên thất thố của mười năm trước.
“Tiểu thư, người xem đại tiểu thư thật xinh đẹp lộng lẫy”. Tứ Nhi vừa tết tóc vừa nhắc đi nhắc lại
Đại tiểu thư của Tả tướng tên là Thư Dao, do Đại phu nhân sinh ra, vừa tròn mười bảy tuổi, dáng vẻ tao nhã, uyển chuyển, thanh lệ, thoát tục, tính tình dịu dàng, lại rất được Tả tướng yêu chiều. Còn Trang Tư Lan tư sắc chỉ thường thường, do vậy bao nhiêu hi vọng của Tả tướng đều gửi gắm trên người Đại tiểu thư.
Trang Thư Lan khẽ mỉm cười nhưng cũng không nói gì. Đứng dậy nhìn y phục màu hồng nhạt, lại liếc nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng đã gần giữa trưa.
“Đi thôi, chúng ta tới tiền sảnh.”
Vừa bước được hai bước nàng bỗng dừng lại.
“Tứ Nhi, em cứ đi xem hôn lễ, không cần đi theo ta đâu.”
“Dạ, tân phu nhân đến hoàng hôn mới rước vào cửa, nô tì đi theo tiểu thư một lát nữa”. Tứ Nhi trả lời.
Tuy rằng nhị tiểu thư không muốn quá mức thân thiết với người khác, nhưng lúc rảnh rỗi người đều thích đi dạo. Trong kinh ngoài thành, phàm là nơi có cảnh đẹp, náo nhiệt, người đều muốn đến. Cho nên Tứ Nhi đi theo Trang Thư Lan cũng học được không ít “kiến thức”. Lúc nãy, Trang Thư Lan nói là đến tiền sảnh do muốn ra khỏi cửa, Tứ Nhi cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.
“Đi theo ta? Chẳng lẽ còn sợ ta bị lạc à?”.
Trang Thư Lan đã biết được ý của nàng, gật đầu cười nói.
Lượt xem: 941
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ, Xuyên Không
Thời lượng: 104/104

Để lại một bình luận