Nhật Ký Của Nancy: Chương 1

Tên gốc tiếng Anh: It Happened to Nancy: By an Anonymous Teenager

THEO YÊU CẦU CỦA GIA ĐÌNH NANCY, TOÀN BỘ TÊN NGƯỜI VÀ CÁC ĐỊA DANH TRONG TÁC PHẨM ĐÃ ĐƯỢC THAY ĐỔI HOÀN TOÀN.

“Chúng tôi cố gắng giữ mãi trong tâm trí mình hfinh ảnh Nancy thân yêu, với ánh mắt tươi cười y như cháu đã sống một đời vui tươi, sôi nổi, chưa hề biết đến thất bại và chùn bước,, trước khi cháu bị nhiễm HIV – AIDS.
Tuy nhiên, chúng tôi hiểu điều đó là điều không tưởng. Vì vậy, chúng tôi xin chia sẻ với bạn đọc những tâm tình của Nancy… với hy vọng những kinh nghiệm của cháu sẽ giáo dục và gợi mở nhiều điều ở người lớn, cũng như có thể giúp bảo vệ an toàn cho một số người trẻ tuổi. Đó cũng là điều mong ước chân thành và sâu xa nhất của cháu.”

Lời giới thiệu
Nancy là một cô bé 14 tuổi ngây thơi trong trắng khi yêu lần đầu tiên trong đời em biết đến những cảm xúc yêu đương. Hệt như trong chuyện cổ tích, Collin, một chàng trai không que biết đã đột nhiên xuất hiện thật đúng lúc và em thoát khỏi cảnh xô xát hỗn loạn do một đám vô lại nào đó gây ra trong nhà hát, nơi em và các bạn lần đầu tiên được gia đình cho phép đi xem ca nhạc. Đôi lần hẹn hò tiếp theo nhanh chóng gắn kết em với chàng hoàng tử của lòng mình… Để rồi chỉ 10 ngày sau đó, trong một buổi tối mời Collin đến chơi nhà nhân lúc mẹ đi vắng, Nancy bị hắn hãm hiếp. Xong việc, tên thủ ác lạnh lùng bỏ đi, và từ đó biệt tăm.

Trinh tiết bị cưỡng đoạt, lại bị ruồng bỏ một cách bất ngờ, Nancy đã trải qua biết bao khủng hoảng. Tai nạn ngỡ chỉ dừng ở đó. Những tưởng em sẽ hồi phục sau những chấn thương tinh thần, nhanh chóng xóa đi vết nhơ ấy khỏi ký ức của mình. Nhưng không, số phận còn giáng cho em một đòn trí mạng: Sức khỏe của em ngày càng sút giảm, và chỉ trong thời gian ngắn, em được phát hiện nhiễm HIV. Từ đó, cuộc sống của em nằm bên bờ vực thẳm, tối đen và vô vọng.

Mang trong mình mầm HIV, có nghĩa là phải chấp nhận và đương đầu với mọi thứ tật bệnh sẵn sàng xâu xé và hủy hoại dần mòn cơ thể của mình. Không mơ hồ hay hy vọng hão huyền, Nancy đã hình dung ngay một kết cục tất yếu: “Mình đang ở trong một cơn ác mộng… Hai mẹ con có thể cảm nhận điều gì đó bất ổn khi Bs.T. cứ lặp đi lặp lại là hai mẹ con tuyệt vời biết bao…Sau cùng ông ấy chậm rãi nói là đã có kết quả xét nghiệm máu, và mình bị… nhiễm HIV… Miệng ông ấy cứ mấp máy nhưng mình chẳng nghe được lời nào cả. Chẳng còn cảm nhận được gì. Chẳng còn suy nghxi được gì nữa… Từ nơi xa thẳm mình có thể nghe thấy chính mình đang khóc nức nở… Mình phải đối mặt với NÓ. MÌNH SĂP CHẾT RỒI. Sẽ chẳng có tương lai hay sự nghiệp, chồng con hay gia đình gì cả. Tim mình đang vỡ tung…”

Thứ Bảy, 14 Tháng Tư

8 giờ 1 phút sáng

Không thể nào tin được! Đêm nay là cái đêm mình đã chờ đợi từ lâu lắm rồi, hay ít ra đã đợi mãi từ ngày 10 Tháng Hai khi Dì Pauline của El mua được vé. Tưởng tượng mà xem: Mình sắp đi coi ca nhạc! Một buổi biểu diễn của Garth Brooks đó nha! Cách đây mấy tháng mình với El, Red, Dorie đã khóc lóc mè nheo, cằn nhằn và kêu van vì không được đi xem buổi hòa nhạc U2. Bây giờ tụi mình sắp đựoc xem Garth biểu diễn. Garth đó nha các bạn! Mình xem ti vi thấy anh ta hát vảng vang – lồng lộng, rồi từ trên bục cao nhảy xuống, chụp lấy sợi dây thừng và đu người trên không ngang qua đầu khán giả, giữa ánh đèn chớp nháy đủ mà và màn sương khói mờ mờ ảo ảo. Cộng thêm đủ kiểu man dại, lơ mơ và tưng tửng nữa chứ! gần giống như xem nhạc Rock thứ thiệt mà, hu hu! Chả có bà mẹ nào muốn cho con tham dự cả.

6 giờ 45 phút chiều

Thật là kỳ cục, khi mình nóng ruột thì thời gian cứ trôi chậm rì rì, còn khi mình muốn nó chầm chậm thôi thì thời gian lại trôi đi nhanh quá!… Thật hay!… Thật tuyệt vời! Thật vui!… Thật phi thường!… Như có nắng ở trong lòng vậy đó… Nhưng mà vì sao chúng nó chưa chịu tới? VÌ SAO, VÌ SAO, VÌ SAO? Sao không lẹ lẹ lên giùm, sao chưa chịu tới rước mình đi? Mình đã ướm thử mọi thứ trong phòng quần áo, phối hợp bộ này với bộ kia. Mình đã chải đi chải lại mái tóc 97 lần rưỡi rồi.

Ối! Chuông ngoài cửa đã reo rồi! Cỗ xe và các bạn đã tới! Mình là Cô Bé Lọ Lem, mình đi dự dạ vũ đây.

2 giờ sáng

Đã 2 giờ sáng mà mình vẫn chưa ngủ được. Chắc là không thể nào ngủ được nữa. Mình không tin đựoc những gì đã xảy ra đem nay. Giống như trong phim ảnh vậy, mà còn tuyệt vời hơn, sôi động hơn và hào hứng hơn bất kỳ một cuốn phim nào. Mình cùng với Red, El, Dorie bước vào khán phòng, cố làm ra vẻ không bị kích động! Thật hào hứng dến mức hầu như không kiềm chế nổi để khỏi nhảy cẫng và ré lên. Tụi mình còn vờ như không có Dì Pauline đi cùng, và làm ra vẻ người lớn, tụi mình cố không cười khúc khích nhưng mà đâu có được! Bầu không khí quá đỗi phấn khích khiến bạn không thể không… Mình muốn nói là mình bị kích động THỰC SỰ, hệt như có những chiếc lá mùa thu xào xạc, hay là tấm vải lục mịn màng hay là cái gì đó… có thể cứng rắn nhưng lại ướt át, mỏng manh, biến đồi, huyền huyền ảo ảo, như một hành tinh hay thiên hà giăng ngang qua vũ trụ này vậy.

Khi đèn màu bật lên, ánh chớp lóe quả đúng là xuyên qua khắp thân mình mình. Tụi mình ngồi kế bên một cái loa to, và tiếng nhạc như đâm thủng từng tế bào trong người mình. Tuyệt vời! Tuyệt cú mèo! Âm nhạc và mình đã thực sự hòa hợp với nhau làm một! và rồi, ơ hơơơ! Gần nửa chừng buổi hòa nhạc có hai tên lỗ mãng đi vào, cố giành chỗ ngồi ngay trước mặt tụi mình. Bọn chúng nói là chỗ của chúng nó. Mấy người ngồi đó nói là không phải. Một cuộc xô xát bắt đầu. Gần như ngay tức khắc, mấy ông cớm xuất hiện từ đâu không biết nữa, và đã phong tỏa khu vực. Dì Pauline cố dồn Red và Dorie với mình ra khỏi chỗ lộn xộn, nhưng Nhật Ký có biết không, mình bị té nhào. Trong một khoảnh khắc mình quá khiếp đảm vì người ta gần như giẫm đạp lên mình, và ai đó giật mất cái ví tiền của mình. Mình cũng chả để tâm tới chuyện mất cái ví mà chỉ cố sống cố chết bò ra khỏi chỗ đó. Sau cùng khi đã thoát ra ngoài, mình cố gợi sự chú ý của một ông cảnh sát nào đó để nói chuyện cái ví tiền, nhưng họ đều bận lo ổn định khán giả vào chỗ ngồi trong lúc lôi hai thằng quậy đi, hoặc bận quay về đồn.

Thật đáng ngạc nhiên, hầu hết khán phòng thậm chí chả biết đã có sự cố xảy ra – người ta vẫn dửng dưng. Mình dực vô một cây cột, cố thu mình lại, vì mình đã bắt đầu lên cơn suyễn. Mình quá khiếp sợ đến nỗi thở không ra hơi, và chỉ đơn độc một mình! Chưa bao giờ mình cảm thấy đơn độc giữa hàng ngàn con người như vậy. Mình đang bị nghẹt thở và sắp ngất xỉu mà không một ai quan tâm tới. Họ đâu muốn mình, hay bất cứ điều gì khác xen vào cơn vui man dại của họ.

Đúng lúc mình bắt đầu có cảm giác như bị bóng đen hoàn toàn trì kéo xuống, một bàn tay mềm mại đặt lên vai mình, và thì thầm bên tai một giọng nói dịu dàng:

– Thư giãn đi em! Thư giãn đi! Anh sẽ đưa em ra ngoài đại sanrh, em có thể hít thở không khí… Nào… nào… Thư giãn… Thư giãn đi em! sẽ khỏe ngay thôi mà. Anh sẽ săn sóc cho em.

Anh ta choàng tay quanh mình, và dìu mình bước xuống, xuống, xuống mãi những bậc thang vô tận. Lúc tụi mình đi lên hình như những bậc thanh đâu có nhiều như vậy.

Lúc vào phòng nghỉ giải lao, mình đã thấy đỡ hơn. Mình đã hết kinh hãi bấn loạn, thay vào đó là cảm giác bình an. Anh ta tự giới thiệu tên là Collin Eagle. Anh ta đặt mình ngồi xuống một băng ghế và mang tới cho mình một chai xá xị, rồi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình và nhỏ nhẹ bảo mình phải “Thư giãn… Thư giãn”… Và mình đã làm theo! Làm sao có thể từ chối, khi giọng nói thật dịu dàng, và sự hiện diện của anh ta thật thuyết phục?

Chúng mình dời chỗ tới gần bồn nước phun, và thật là thú vị. Tiếng nhạc từ bên trong trôi giạt ra tới chỗ chúnh mình, quyện vào tiếng nước tí tách cùng tiếng rào rào của những tia nước bắn tung tóe.

Mình và Collin trò chuyện như thể đã quen nhau từ lâu. Trước đây mình vẫn luôn thấy khó chịu khi gặp bọn con trai, nay lại cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

Làm sao có thể có cảm giác gì khác hơn? Anh ấy cứu mình mà.

Chúng mình nói chuyện hồi lâu, vừa cố ý chờ Dì Pauline đi xuống. Collin nói cuối cùng rồi dì ấy cũng phải vô sảnh chính tìm mình thôi.

Collin tâm sự với mình anh ấy có một đứa em gái tên Betsy Mae, cũng bị bệnh suyễn; chính vì vậy mà anh ấy biết phải làm sao.

Chúng mình nói về chuyện cả hai đều yêu thích Nam Carolina biết bao, và đùa bỡn về chuyện miền Nam khác với bất kỳ nơi nào trên trái đất ra làm sao, về bột yến mạch thô và nước xúp thịt đỏ, bánh khoai lang và rau cải xoăn,(*) những món mà cả hai chúng mình không ai chịu nổi. Anh ấy giống như người anh lớn che chở bao bọc mà lâu nay mình vẫn mong ước.

Anh ấy nói với mình rằng anh mười tám tuổi và là sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Tổng hợp, ở ký túc xá nhưng không đủ tiêu chuẩn để gia nhập Hội Sinh Viên. Anh ấy nói anh nhập học với học bổng toàn phần, rồi ngượng ngùng buột miệng nói ra là học kỳ đầu tiên này anh có tên trong danh sách khen thưởng của trưởng khoa. Anh là người hiền lành tốt bụng, và đẹp trai như bất kỳ anh chàng mũm mĩm nào mình từng gặp. Có đầu óc vượt trội hơn tất cả thì đúng là siêu ấn tượng rồi.

Mình kể cho Collin nghe ba mẹ mình đã ly dị như thế nào, mình sống với mẹ ở Nam Carolina mấy tháng đi học ra làm sao, và suốt mùa hè sống với ba ở Arizona ra làm sao. Mình nói với anh ấy là mình thương ba mình nhưng lại không ưa Phoenix, nơi đó đôi khí nóng bức quá đến nỗi đường sá dường như là hắc ín dính bết chứ không phải nhựa đường, và trong sân trước một số ngôi nhà là đá sỏi màu xanh lá thay vì thảm cỏ xanh.

(*) Collard greens hay kale: một chủng cùng loài với bắp cải Brassica oleracea thuộc họ Cải Brassicaceae, nhưng thuộc nhóm Acephala, lá vươn thẳng lên, không cuộn thành bắp; mà xoăn lại, màu xanh lá cây đậm, rất giàu sinh tố A. (Các chú thích trong sách đều là của người dịch)

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1127

Thể loại: Hồi Ký, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 23/23

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Trọng Sinh (1223) Bí Ẩn (1888) Viễn Tưởng (4323) Xuyên Không (3639) VLXX (20898) Hentai (3359) Sắc Hiệp (1288) Shoujo (1488) Kinh Dị (2509) Hài Hước (6463) School Life (2129) Hình Sự (1252) Adult (8404) Cổ Đại (3424) Truyện Màu (7314) Hài VL (1913) Manga (20866) Truyện Chữ (16046) Manhua (4019) Tâm Lý (1239) Slice of Life (1290) Big Boobs (1470) Hành Động (6507) Đam Mỹ (4401) Truyện Ma (2462) Đô Thị (5694) Ngôn Tình (17402) Manhwa (3525) Tình Cảm (2066) Supernatural (1328) Phiêu Lưu (3173) Chính Kịch (6688) Oneshot (2942) Audio (10482) Huyền Huyễn (2255)