vlxx Mayuki Ito Hà Thu Tâm An Momo Sakura Đang cập nhật Yu Shinoda Nguyễn Huy vtvgo tv truyenngontinh Kana Momonogi Nguyễn Thành Cô Úc Nguyễn Hoa Ai Sayama Quàng A Tũn Yua Mikami Thanh Mai Suzu Honjo vl79 Thu Huệ nghe gì link tối cổ phim79 Đình Soạn Tuấn Anh Anh Sa Kim Thanh Tú Quỳnh Karen Yuzuriha radiotruyen Bảo Linh Yui Hatano Đình Soạn Min Do-yoon Hồng Nhung giải trí tổng hợp Minami Aizawa Viết Linh Đình Duy Trần Vân Đình Huy xem gì iptv m3u8 giải trí truyen79.xyz
phim79.com
TXT 1/??
933 Theo dõi 0
TXT 6/??
659 Theo dõi 0
TXT 1350/1350
289 Theo dõi 0
TXT 13/13
848 Theo dõi 0
TXT 72/??
983 Theo dõi 0
TXT 4/??
852 Theo dõi 0
She Was Both Called God, As Well As Satan: Chương 1
Các bạn đang đọc truyện tại audio79.xyz. Hãy share, like và để lại comment ở bên dưới các bạn nhé!
Trái Đấtrong mộtương lai xa.
Có một hòn đảo khổng lồ nằm giữa đại dương mênh mông.
Đó là hòn đảo nhân tạo được xây dựng bởi loài người, một giống loài đã trở nên phồn vinh vào thời cổ đại.
Trên hòn đảo ấy chỉ có những tòa nhà mọc rải rác; những khu phố mua sắm, các khu công nghiệp, hay các ngôi nhà cao tầng đều không tồn tại.
Mỗi ngôi nhà đều cách nhau mộkhoảng rấrộng và đều có mộkhu vườn khá lớn, nhưng lại gần như không có dấu hiệu của con người.
Vì gần như không có người, hòn đảo này được quản lý và duy trì bởi nhiều loại robokhác nhau nên từng ngôi nhà có thể giữ nguyên vẹn như khi loài người còn sống ở đấy.
Trên hòn đảo nhân tạo ấy, có tiếng ngâm nga của mộcô gái xuấphátừ ngôi nhà nhỏ.
Cô gái trong căn nhà nhỏ ấy đang nấu bữa ăn thịnh soạn trong căn bếp đáng yêu của cô.

Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ tháo tạp dề ra và ra ngoài đi bộ để kiểm tra tình trạng của màn chắn bao quanh hòn đảo.
Cô gái thỉnh thoảng lại nhìn nó và nở mộnụ cười mãn nguyện, cứ như vậy rồi lại quay lại ngôi nhà để tiếp tục nấu ăn.
Cô gái ấy chính là tồn tại duy nhấtrên hòn đảo nhân tạo ấy.
Không, nói đúng hơn thì, ở trong cả vũ trụ này, cô gái ấy chính là cá thể người cổ đại duy nhấcòn sólại.
Cô gái này là người sống sócuối cùng của giống người cổ đại, và cũng là kếtinh của tất cả khoa học và công nghệ mà họ đã đạđược.
Kể từ khi loài vượn trên Trái Đấtiến hóa thành người đến bây giờ đã là khoảng 200 triệu năm.
Từ đó nhân loại đã đạđược nhiều độphá về khoa học và công nghệ. Do nhu cầu về nguồn tài nguyên, họ đã bay khỏi Trái Đất, mở rộng lãnh thổ ra đến tận cùng của vũ trụ bao la.
Rồi họ dùng những đội quân hùng hậu tấn công những hành tinh khác nhằm tiếp tục mở rộng lãnh thổ hơn nữa.
Những hành tinh bị Trái Đấxâm lược tập hợp lại và thành lập 「Liên đoàn hành tinh」nhằm phản công, tuy vậy, đứng trước lực lượng áp đảo của Trái Đất, họ đành bấlực.
Trái Đấliên tục đàn áp từng hành tinh một, đẩy Liên đoàn hành tinh tới đường cùng
Kỷ nguyên này giống như trở lại thời đại Khai hóa và Thuộc địa hóa, nhưng nó không hề kéo dài được lâu.
Nói mộcách đơn giản hơn, nhân loại đã quá mệt mỏi.
Mộchủng loài thống trị cả vũ trụ rộng lớn.
Để có thể duy trì như vậy thì chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
Hơn thế nữa, cả tài nguyên lẫn công nghệ mới đều đã không thể phátriển thêm được nữa.
Nhân loại đã có tất cả kiến thức trong vũ trụ này.
Ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng có thể hiểu những thứ như dịch chuyển tức thời.
Mộcá nhân cũng có thể sống hoàn toàn theo ý mình mà không bị phụ thuộc vào xã hội.
Sự bấtử mà loài người xưa kia hằng mong ước nay đã chỉ muốn là có được.
Các vấn đề về năng lượng, môi trường, phân biệchủng tộc, tôn giáo... cũng như hằng hà sa số những vấn đề khác đều đã là việc của quá khứ.
Do giống người cổ đại đã có sự thống trị tuyệđối cùng kiến thức vô biên, vũ trụ đã không còn néquyến rũ như trước nữa.
Từ đấy, toàn bộ thuộc địa, tài nguyên mà nhân loại có được đã không còn ý nghĩa gì nữa, và các hành tinh bị chiếm đóng đã được trả lại sự tự do.
Cả những hạm đội không gian khổng lồ, đến những thành phố hoa lệ, rồi tới cả hệ thống quản lý hoàn hảo mà họ sở hữu…
Tấcả đều bị bỏ lại.
Cứ như ánh hoàng hôn, nhân loại đã biến mấkhỏi vũ trụ.
Sau mộkhoảng thời gian, nhân loại từ khắp ngóc ngách của vũ trụ bắt đầu quay về nhà – Trái Đất, theo tiếng gọi của bản năng.
Vì vài nguyên nhân, dân số vốn hàng trăm triệu nhưng khi thời gian dần trôi, con số đấy dần giảm.
Thế rồi vào mộthời điểm nào đó, nhân loại rời bỏ các lục địa để xây nên hòn đảo nhân tạo rồi quyết định chuyển tới sống ở đấy.
Hòn đảo nhân tạo ấy chính là thứ quả đã đơm trái từ toàn bộ tri thức của loài người, nhưng khi nó được hoàn thành thì dân số đã giảm dưới 10 vạn người.
「Cuối cùng chúng ta cũng đã có thể kếthúc trang sử dài dằng dẵng của loài người.」
Những suy nghĩ ấy dần hình thành trong mỗi con người còn ở lại.
Có lẽ vẫn còn những cá nhân khác ở trên các hành tinh trong vũ trụ bao la, nhưng điều đó thì không còn quan trọng nữa.
「Nếu muốn trở về Trái Đấthì cứ trở về cũng được, còn không thì muốn sống như nào thì sống.」, nhiều người đều có suy nghĩ như vậy.
Những người sống trên hòn đảo nhân tạo cũng dần chếđi theo thời gian.
Những con người vốn đã đạđược sự bấtử cũng lần lượra đi vì sự buồn chán.
Đến cả những tác phẩm nghệ thuật, những món ăn, hay khoa học công nghệ mà họ tạo ra cũng không thể níu giữ họ lại thế giới này.
Từ đó đến nay đã là mộtrăm triệu năm, và tôi đã trở thành nhân loại cuối cùng còn sống.
Người cuối cùng mà tôi gặp chính là người hàng xóm của tôi.
Chưa kể đến nói chuyện, chúng tôi còn chưa chào hỏi nhau bao giờ, lần đầu tiên tôi thấy mặt người hàng xóm ấy chính là qua bức ảnh tang.
Vì cả hai chúng tôi đều chẳng buồn bước mộchân ra khỏi nhà, chỉ ở mộchỗ đấy đợi cho thời gian trôi qua.
Chuyện là vào ngày hôm ấy, tôi đang xem một bộ phim đen trắng.
Lúc ấy tôi chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bộ phim câm trắng đen từ thời cổ đại mà chẳng có mộchút hứng thú.
Lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ hòn đảo nhân tạo
Nội dung tin nhắn là:
<Bạn chính là người cuối cùng của nhân loại. Toàn bộ hòn đảo này giờ đã thuộc quyền sở hữu của bạn>
Những dòng chữ vô cảm được viết ra.
Đọc dòng tin nhắn ấy, tôi đã hiểu rằng người hàng xóm của lôi vì quá mệt mỏi với thế giới này nên đã tự tử.
Tang lễ được tổ chức khá đơn giản.
Nếu như không có di thư hay yêu cầu gì từ chính người đã khuất, bọn robosẽ tổ chức mộtang lễ đơn giản như đã được lập trình.
Xác của người hàng xóm ấy được đám robohỏa táng mộcách cẩn thận.
Tôi mặc bộ áo tang đến dự tang lễ, và là người cuối cùng tiễn biệngười hàng xóm ấy
Khi tôi chết, không còn ai còn sống để tiễn biệtôi nữa.
Thân xác tôi rồi sẽ được bọn roboxử lý không mộchúsai sót, y hệnhư hàng xóm của tôi.
Nhưng mà nếu có chuyện như vậy thì tôi chắc sẽ chẳng nghĩ gì nhiều lắm.
Ngày tiếp theo, tôi chỉ ngồi trong nhà đọc sách hay nghe nhạc từ từ đợi cho thời gian trôi qua.
Sống như thế có lẽ cũng khá thú vị.
Có lẽ tôi sẽ tiếp tục cảm thấy vui thú như thế này trong khoảng mộtrăm năm nữa.
Mộngày nọ, tôi đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo nên đã đến công viên gần nhà.
Ở đó, tôi đã tìm thấy một con sâu bướm đang ngọ nguậy dưới chân.
Lúc đó, không hiểu vì lý do gì chân tôi đã dừng lại
Tôi đã không thể rời mắkhỏi con sâu bướm ấy.
Con sâu bướm uốn éo trong khi đang ăn lá cây.
Tôi cứ im lặng quan sácảnh tượng đấy.
Không lâu sau đó, con sâu bướm bọc cơ thể trong những sợi tơ và biến thành một con nhộng.
Và rồi mộchú bướm xinh đẹp sẽ được nở ra từ con nhộng ấy vỗ đôi cánh bay lên trời cao.
Con bướm ấy đã bay trên bầu trời để tìm người bạn đời của mình và chếđi sau khi sinh ra thế hệ kế tiếp.
Tôi đã không thể rời mắkhỏi con bướm trong suốthời gian ấy.
Vì không để ý, tôi đã đi dạo được tận mộnăm.
Trong quãng thời gian ấy, tôi dù không ăn uống, tắm rửa hay đi ngủ nhưng vẫn bình thường.
Đối với nhân loại đã nắm được thứ sức mạnh hệnhư thần thánh mà nói thì những vấn đề ấy không đáng để bận tâm.
Cái xác của con bướm khi nãy đã bị lũ kiến tìm thấy bên vệ đường và mang về tổ của mình, con bướm ấy đã trở thành bữa ăn cho lũ kiến.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi chợnhận ra một điều:
Tôi đang khóc.
Tôi đang khóc.
Cơ thể tôi rùng mình vì mộthứ cảm xúc khôn tả.
Tôi cảm giác có mộthứ gì đó đã mở ra trước mắtôi.
Tôi không thể lý giải được nó.
Vào lúc đó, mộthứ cảm xúc khó tả tràn ngập trong tôi.
Và rồi lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi đã cấlên tiếng khóc.
Sau đó, tôi bắt đầu quan sánhiều loại côn trùng và động vật.
Mỗi lần như thế, tôi đều cảm nhận được thứ cảm xúc ấy.
Đối tượng chẳng phải là một con bọ hay động vậquý hiếm gì.
Tôi chỉ liên tục quan sátất cả sinh vậbình thường quanh đây.
Với mộthể sống bấtử như tôi thì thời gian hoàn toàn không phải là vấn đề.
Tôi cứ tiếp tục quan sábao nhiêu tùy thích.
Thế là sau khi đã quan sátất cả sinh vậsống trên hòn đảo, tôi đã lần đầu tiên chuyển dời sự chú ý của mình ra bên ngoài mái vòm.
Đã không còn bất cứ ai bên ngoài hòn đảo nhân tạo.
Ngoài đó chắc chắn sẽ có những sinh vậmà trên một hòn đảo bị kiểm soáhoàn toàn như đây sẽ không có.
Trong lúc run lên vì phấn khích, tôi đã thả thả mộsố lượng lớn drone với thiếkế giống viên ngọc trai ra ngoài.
Lũ drone nhẹ nhàng bay lên như thể trọng lực không tồn tại, và rồi từ hòn đảo phân tán ra khắp thế giới với tốc độ gấp vài lần vận tốc âm thanh.
Lũ drone đào xuống lòng đất, lặn xuống biển khơi và tấnhiên là có cả bay trên bầu trời.
Thoạnhìn qua thì lũ drone được thả ra không hề có máy thu âm hay máy ghi hình.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được những thứ mà lũ drone này cảm thấy.
Vì tôi chia sẻ cả năm giác quan với lũ drone nên những thứ mà chúng thấy, nghe, cảm nhận, nếm… đều được truyền đến tôi.
Giả sử nếu như não của tôi từ lúc sinh ra đến bây giờ không bị biến đổi gì thì bây giờ tôi có lẽ đã chếvì quá tải thông tin mấrồi, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra.
Nhân loại thậm chí còn cải tiến cả não của bản thân nên hiện tại tôi có thể dễ dàng xử lý tất cả thông tin mà lũ drone thu thập được.
Tôi ngồi trên ghế rồi tận hưởng thế giới bên ngoài.
Tiếng suối chảy, tia sécắngang trời, rồi cơn địa chấn khổng lồ rung chuyển cả mặt đất,...
Ở bên ngoài thế giới ấy tồn tại rấnhiều những sinh vậsống tôi chưa từng biếđến.
Từ đó, tôi đã quan sáthế giới bên ngoài ấy với mộniềm vui sướng không nguôi trong quãng thời gian rấdài.
Có một hòn đảo khổng lồ nằm giữa đại dương mênh mông.
Đó là hòn đảo nhân tạo được xây dựng bởi loài người, một giống loài đã trở nên phồn vinh vào thời cổ đại.
Trên hòn đảo ấy chỉ có những tòa nhà mọc rải rác; những khu phố mua sắm, các khu công nghiệp, hay các ngôi nhà cao tầng đều không tồn tại.
Mỗi ngôi nhà đều cách nhau mộkhoảng rấrộng và đều có mộkhu vườn khá lớn, nhưng lại gần như không có dấu hiệu của con người.
Vì gần như không có người, hòn đảo này được quản lý và duy trì bởi nhiều loại robokhác nhau nên từng ngôi nhà có thể giữ nguyên vẹn như khi loài người còn sống ở đấy.
Trên hòn đảo nhân tạo ấy, có tiếng ngâm nga của mộcô gái xuấphátừ ngôi nhà nhỏ.
Cô gái trong căn nhà nhỏ ấy đang nấu bữa ăn thịnh soạn trong căn bếp đáng yêu của cô.

Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ tháo tạp dề ra và ra ngoài đi bộ để kiểm tra tình trạng của màn chắn bao quanh hòn đảo.
Cô gái thỉnh thoảng lại nhìn nó và nở mộnụ cười mãn nguyện, cứ như vậy rồi lại quay lại ngôi nhà để tiếp tục nấu ăn.
Cô gái ấy chính là tồn tại duy nhấtrên hòn đảo nhân tạo ấy.
Không, nói đúng hơn thì, ở trong cả vũ trụ này, cô gái ấy chính là cá thể người cổ đại duy nhấcòn sólại.
Cô gái này là người sống sócuối cùng của giống người cổ đại, và cũng là kếtinh của tất cả khoa học và công nghệ mà họ đã đạđược.
Kể từ khi loài vượn trên Trái Đấtiến hóa thành người đến bây giờ đã là khoảng 200 triệu năm.
Từ đó nhân loại đã đạđược nhiều độphá về khoa học và công nghệ. Do nhu cầu về nguồn tài nguyên, họ đã bay khỏi Trái Đất, mở rộng lãnh thổ ra đến tận cùng của vũ trụ bao la.
Rồi họ dùng những đội quân hùng hậu tấn công những hành tinh khác nhằm tiếp tục mở rộng lãnh thổ hơn nữa.
Những hành tinh bị Trái Đấxâm lược tập hợp lại và thành lập 「Liên đoàn hành tinh」nhằm phản công, tuy vậy, đứng trước lực lượng áp đảo của Trái Đất, họ đành bấlực.
Trái Đấliên tục đàn áp từng hành tinh một, đẩy Liên đoàn hành tinh tới đường cùng
Kỷ nguyên này giống như trở lại thời đại Khai hóa và Thuộc địa hóa, nhưng nó không hề kéo dài được lâu.
Nói mộcách đơn giản hơn, nhân loại đã quá mệt mỏi.
Mộchủng loài thống trị cả vũ trụ rộng lớn.
Để có thể duy trì như vậy thì chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
Hơn thế nữa, cả tài nguyên lẫn công nghệ mới đều đã không thể phátriển thêm được nữa.
Nhân loại đã có tất cả kiến thức trong vũ trụ này.
Ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng có thể hiểu những thứ như dịch chuyển tức thời.
Mộcá nhân cũng có thể sống hoàn toàn theo ý mình mà không bị phụ thuộc vào xã hội.
Sự bấtử mà loài người xưa kia hằng mong ước nay đã chỉ muốn là có được.
Các vấn đề về năng lượng, môi trường, phân biệchủng tộc, tôn giáo... cũng như hằng hà sa số những vấn đề khác đều đã là việc của quá khứ.
Do giống người cổ đại đã có sự thống trị tuyệđối cùng kiến thức vô biên, vũ trụ đã không còn néquyến rũ như trước nữa.
Từ đấy, toàn bộ thuộc địa, tài nguyên mà nhân loại có được đã không còn ý nghĩa gì nữa, và các hành tinh bị chiếm đóng đã được trả lại sự tự do.
Cả những hạm đội không gian khổng lồ, đến những thành phố hoa lệ, rồi tới cả hệ thống quản lý hoàn hảo mà họ sở hữu…
Tấcả đều bị bỏ lại.
Cứ như ánh hoàng hôn, nhân loại đã biến mấkhỏi vũ trụ.
Sau mộkhoảng thời gian, nhân loại từ khắp ngóc ngách của vũ trụ bắt đầu quay về nhà – Trái Đất, theo tiếng gọi của bản năng.
Vì vài nguyên nhân, dân số vốn hàng trăm triệu nhưng khi thời gian dần trôi, con số đấy dần giảm.
Thế rồi vào mộthời điểm nào đó, nhân loại rời bỏ các lục địa để xây nên hòn đảo nhân tạo rồi quyết định chuyển tới sống ở đấy.
Hòn đảo nhân tạo ấy chính là thứ quả đã đơm trái từ toàn bộ tri thức của loài người, nhưng khi nó được hoàn thành thì dân số đã giảm dưới 10 vạn người.
「Cuối cùng chúng ta cũng đã có thể kếthúc trang sử dài dằng dẵng của loài người.」
Những suy nghĩ ấy dần hình thành trong mỗi con người còn ở lại.
Có lẽ vẫn còn những cá nhân khác ở trên các hành tinh trong vũ trụ bao la, nhưng điều đó thì không còn quan trọng nữa.
「Nếu muốn trở về Trái Đấthì cứ trở về cũng được, còn không thì muốn sống như nào thì sống.」, nhiều người đều có suy nghĩ như vậy.
Những người sống trên hòn đảo nhân tạo cũng dần chếđi theo thời gian.
Những con người vốn đã đạđược sự bấtử cũng lần lượra đi vì sự buồn chán.
Đến cả những tác phẩm nghệ thuật, những món ăn, hay khoa học công nghệ mà họ tạo ra cũng không thể níu giữ họ lại thế giới này.
Từ đó đến nay đã là mộtrăm triệu năm, và tôi đã trở thành nhân loại cuối cùng còn sống.
Người cuối cùng mà tôi gặp chính là người hàng xóm của tôi.
Chưa kể đến nói chuyện, chúng tôi còn chưa chào hỏi nhau bao giờ, lần đầu tiên tôi thấy mặt người hàng xóm ấy chính là qua bức ảnh tang.
Vì cả hai chúng tôi đều chẳng buồn bước mộchân ra khỏi nhà, chỉ ở mộchỗ đấy đợi cho thời gian trôi qua.
Chuyện là vào ngày hôm ấy, tôi đang xem một bộ phim đen trắng.
Lúc ấy tôi chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bộ phim câm trắng đen từ thời cổ đại mà chẳng có mộchút hứng thú.
Lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ hòn đảo nhân tạo
Nội dung tin nhắn là:
<Bạn chính là người cuối cùng của nhân loại. Toàn bộ hòn đảo này giờ đã thuộc quyền sở hữu của bạn>
Những dòng chữ vô cảm được viết ra.
Đọc dòng tin nhắn ấy, tôi đã hiểu rằng người hàng xóm của lôi vì quá mệt mỏi với thế giới này nên đã tự tử.
Tang lễ được tổ chức khá đơn giản.
Nếu như không có di thư hay yêu cầu gì từ chính người đã khuất, bọn robosẽ tổ chức mộtang lễ đơn giản như đã được lập trình.
Xác của người hàng xóm ấy được đám robohỏa táng mộcách cẩn thận.
Tôi mặc bộ áo tang đến dự tang lễ, và là người cuối cùng tiễn biệngười hàng xóm ấy
Khi tôi chết, không còn ai còn sống để tiễn biệtôi nữa.
Thân xác tôi rồi sẽ được bọn roboxử lý không mộchúsai sót, y hệnhư hàng xóm của tôi.
Nhưng mà nếu có chuyện như vậy thì tôi chắc sẽ chẳng nghĩ gì nhiều lắm.
Ngày tiếp theo, tôi chỉ ngồi trong nhà đọc sách hay nghe nhạc từ từ đợi cho thời gian trôi qua.
Sống như thế có lẽ cũng khá thú vị.
Có lẽ tôi sẽ tiếp tục cảm thấy vui thú như thế này trong khoảng mộtrăm năm nữa.
Mộngày nọ, tôi đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo nên đã đến công viên gần nhà.
Ở đó, tôi đã tìm thấy một con sâu bướm đang ngọ nguậy dưới chân.
Lúc đó, không hiểu vì lý do gì chân tôi đã dừng lại
Tôi đã không thể rời mắkhỏi con sâu bướm ấy.
Con sâu bướm uốn éo trong khi đang ăn lá cây.
Tôi cứ im lặng quan sácảnh tượng đấy.
Không lâu sau đó, con sâu bướm bọc cơ thể trong những sợi tơ và biến thành một con nhộng.
Và rồi mộchú bướm xinh đẹp sẽ được nở ra từ con nhộng ấy vỗ đôi cánh bay lên trời cao.
Con bướm ấy đã bay trên bầu trời để tìm người bạn đời của mình và chếđi sau khi sinh ra thế hệ kế tiếp.
Tôi đã không thể rời mắkhỏi con bướm trong suốthời gian ấy.
Vì không để ý, tôi đã đi dạo được tận mộnăm.
Trong quãng thời gian ấy, tôi dù không ăn uống, tắm rửa hay đi ngủ nhưng vẫn bình thường.
Đối với nhân loại đã nắm được thứ sức mạnh hệnhư thần thánh mà nói thì những vấn đề ấy không đáng để bận tâm.
Cái xác của con bướm khi nãy đã bị lũ kiến tìm thấy bên vệ đường và mang về tổ của mình, con bướm ấy đã trở thành bữa ăn cho lũ kiến.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi chợnhận ra một điều:
Tôi đang khóc.
Tôi đang khóc.
Cơ thể tôi rùng mình vì mộthứ cảm xúc khôn tả.
Tôi cảm giác có mộthứ gì đó đã mở ra trước mắtôi.
Tôi không thể lý giải được nó.
Vào lúc đó, mộthứ cảm xúc khó tả tràn ngập trong tôi.
Và rồi lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi đã cấlên tiếng khóc.
Sau đó, tôi bắt đầu quan sánhiều loại côn trùng và động vật.
Mỗi lần như thế, tôi đều cảm nhận được thứ cảm xúc ấy.
Đối tượng chẳng phải là một con bọ hay động vậquý hiếm gì.
Tôi chỉ liên tục quan sátất cả sinh vậbình thường quanh đây.
Với mộthể sống bấtử như tôi thì thời gian hoàn toàn không phải là vấn đề.
Tôi cứ tiếp tục quan sábao nhiêu tùy thích.
Thế là sau khi đã quan sátất cả sinh vậsống trên hòn đảo, tôi đã lần đầu tiên chuyển dời sự chú ý của mình ra bên ngoài mái vòm.
Đã không còn bất cứ ai bên ngoài hòn đảo nhân tạo.
Ngoài đó chắc chắn sẽ có những sinh vậmà trên một hòn đảo bị kiểm soáhoàn toàn như đây sẽ không có.
Trong lúc run lên vì phấn khích, tôi đã thả thả mộsố lượng lớn drone với thiếkế giống viên ngọc trai ra ngoài.
Lũ drone nhẹ nhàng bay lên như thể trọng lực không tồn tại, và rồi từ hòn đảo phân tán ra khắp thế giới với tốc độ gấp vài lần vận tốc âm thanh.
Lũ drone đào xuống lòng đất, lặn xuống biển khơi và tấnhiên là có cả bay trên bầu trời.
Thoạnhìn qua thì lũ drone được thả ra không hề có máy thu âm hay máy ghi hình.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được những thứ mà lũ drone này cảm thấy.
Vì tôi chia sẻ cả năm giác quan với lũ drone nên những thứ mà chúng thấy, nghe, cảm nhận, nếm… đều được truyền đến tôi.
Giả sử nếu như não của tôi từ lúc sinh ra đến bây giờ không bị biến đổi gì thì bây giờ tôi có lẽ đã chếvì quá tải thông tin mấrồi, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra.
Nhân loại thậm chí còn cải tiến cả não của bản thân nên hiện tại tôi có thể dễ dàng xử lý tất cả thông tin mà lũ drone thu thập được.
Tôi ngồi trên ghế rồi tận hưởng thế giới bên ngoài.
Tiếng suối chảy, tia sécắngang trời, rồi cơn địa chấn khổng lồ rung chuyển cả mặt đất,...
Ở bên ngoài thế giới ấy tồn tại rấnhiều những sinh vậsống tôi chưa từng biếđến.
Từ đó, tôi đã quan sáthế giới bên ngoài ấy với mộniềm vui sướng không nguôi trong quãng thời gian rấdài.
The Adventures Of Magical Princess Makina
TXT 1/??
933 Theo dõi 0
Log Horizon
TXT 6/??
659 Theo dõi 0
Mê Vụ Thế Giới Đại Lãnh Chúa
TXT 1350/1350
289 Theo dõi 0
Aiso Mata ̄ N ~Tsu
TXT 13/13
848 Theo dõi 0
Tại Sao Cô GáI Xinh Đẹp Nhất Trường Lại Bắt Chuyện Với Kẻ Cô Độc TôI ĐâY Trong Giờ Ra Chơi?
TXT 72/??
983 Theo dõi 0
Nier: Automata
TXT 4/??
852 Theo dõi 0Từ khóa: As Well As Satan giải trí giải trí tổng hợp link tối cổ nghe gì She Was Both Called God vlxx vtvgo tv xem gì