Trung quốc (190) Hàn Quốc (235) Philippines (160) Japan (51) Ấn Độ (106) Thụy Sĩ (19) Mỹ (825) Brazil (36) Đức (68) Malaysia (42) Ý (324) Thái Lan (378) Canada (100) Indonesia (40) Ba Lan (33) Hồng Kông (195) United States of America (228) Argentina (18) Âu Mỹ (232) Tây Ban Nha (98) Bỉ (28) Hà Lan (26) Nam Phi (20) Nhật Bản (715) Pháp (388) Nga (21) Anh (450) China (25) Đài Loan (68) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Thụy Điển (19) Úc (46) Mexico (33) More (27) Việt Nam (2813)Sư Phụ Xin Ta Ngày Ngày Đừng Đột Phá Cảnh Giới: Chương 1
Trước tiên xin nêu kết luận: Tuân Diệu Lăng xuyên không vào thế giới tu tiên.
Tin tức tốt, căn cốt và ngộ tính của nàng rất tốt, khả năng thấu hiểu nhanh nên việc đột phá cảnh giới dễ như bỡn. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi nàng đã đạt tới trình độ mà người thường không thể với tới.
Tin tức xấu, cũng vì lẽ đó mà thiên đạo luôn nhắm vào nàng. Nàng càng đột phá cảnh giới nhanh thì sấm sét giáng xuống càng hung hãn, thật như rắp tâm muốn bức tử nàng.
Sư phụ tận tình khuyên bảo: “Đồ nhi ngoan, hay là con đừng đột phá cảnh giới nữa nhé?”
Tuân Diệu Lăng – người bị sấm sét đánh cho cháy đen cả người – đã vội vã gật lia lịa.
Nhưng có lẽ vì năng lực của nàng quá đáng sợ thành thử chuyện đột phá cảnh giới không nằm trong khả năng nàng có thể kiểm soát.
Ra ngoài thưởng thức di tích của lão tổ thuộc môn phái khác, nàng đột phá cảnh giới.
Đi xem cuộc thi đấu được môn phái tu tiên tổ chức, nàng đột phá cảnh giới.
Hai giới tiên và ma đại chiến một trận ở bí cảnh và nàng ra tay trừ ma, nàng đột phá cảnh giới.
Mọi người: “…” Không phải chứ, thiên đạo đâu mau mở to mắt mà nhìn xem có hợp lý không?!
Cảnh tượng một:
Sư điệt có bàn tay vàng đánh đâu thắng đó đã tự tin khiêu chiến với thiên tài của tiên môn là Tuân Diệu Lăng, sau đó bị đánh tới độ phòng ngự bị phá ba lần, đạo tâm tan nát.
Từ nay về sau hắn gần như vô duyên với những câu lời thoại kiêu ngạo như “Đừng khinh thiếu niên nghèo”.
Hắn bị buộc phải giả vờ rộng lượng khiêm tốn trước mặt mọi người, chỉ khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn mới dậm chân, đấm ngực và lăn lộn một cách mất hết hình tượng, thậm chí còn u ám bò trườn: “Không được, nàng ta dựa vào cái gì?!”
Ép đến mức hệ thống trước giờ chỉ giao nhiệm vụ cũng phải mở miệng nói tiếng người: “Đang yên đang lành ngươi chọc vào nàng ta làm chi?”
Cảnh tượng hai:
Thiếu chủ của lang tộc mang trong mình dòng máu lai giữa người và yêu luôn bị bài xích trong tông môn tu tiên, lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ…
Nhưng đó là do người trong lang tộc cố ý sắp xếp. Bầy sói muốn mài mòn sự lương thiện và gần gũi của hắn với con người, hòng biến hắn thành một yêu vương tàn nhẫn lạnh lùng.
Nhưng rồi Tuân Diệu Lăng đã mở miệng nói ra ba câu chấn động: “Ngươi nói hắn mang trong mình dòng máu yêu thì đã sao? Đại yêu quái có dòng máu thuần chủng ta còn đánh bại nữa là cái tên con lai đời thứ hai như hắn? Có ta ở đây thì hắn có thể lật trời chắc?”
Chỉ ba câu này đã khiến Lang Vương bé nhỏ u ám và hung bạo bỗng chốc trở thành con chó Samoyed nuôi trong nhà.
Bầy sói: “…” Gặp phải nàng, lang tộc chúng ta tàn rồi!
Cảnh tượng ba:
Sư muội bé nhỏ là Y tu có thể chất đặc thù, mang tấm lòng lương thiện mù quáng trời sinh, cứ nhẫn nhịn chịu đựng.
Mỗi lần Tuân Diệu Lăng tả xung hữu đột ở phía trước thì nàng sẽ chịu trách nhiệm cấp cứu ở phía sau, tránh bọn họ trực tiếp lên trời. Nàng cứu một người, hai người, rồi ba rồi bốn người, cứu tới độ chết lặng.
Cuối cùng tới khi kẻ khác thao túng tâm lý và ép nàng lấy linh huyết để chữa thương cho người khác, nàng chỉ bình thản nói: “Vết thương của ngươi còn chưa nặng bằng vết thương khi sư tỷ của ta dùng kiếm khí chém xuống. Bao nhiêu người đều có thể tự chữa khỏi mà sao tới ngươi lại không được? Là ngươi không muốn tự chữa hả? Việc ngươi bị thương không phải trách nhiệm của ta. Ngươi không giỏi thì đi mà luyện thêm đi!”
Trong truyền thuyết, Tuân Diệu Lăng của Quy Tàng Tông là một kẻ kinh khủng.
Thần tiên, yêu ma đều hận nàng.
Bởi vì câu cửa miệng của nàng là: “Aizzz, ta thực sự không muốn đột phá cảnh giới đâu.”
——
Một câu giới thiệu vắn tắt: Ta muốn đánh mười người!
Lập ý: Mỗi người đều có con đường riêng của mình.
Mây mù bao phủ, sắc núi xanh ngắt, tựa như một bức họa cuộn tròn vô tận.
Tuân Diệu Lăng ngồi trên xe kéo bởi con la, tay khẽ đẩy dây cương, suýt chút nữa lại ngủ gật.
Mẹ Tuân nói: “A Lăng, với thiên tư của con, nhất định sẽ được tiên sư thu nhận làm đệ tử.”
Cha Tuân nói: “A Lăng, cầu tiên vấn đạo là công đức vô thượng. Nếu con thực sự có cơ duyên, bỏ lỡ chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?”
Tuân Diệu Lăng đáp: “Cha mẹ nói đều đúng, khi trở về chúng ta có thể thuê một chiếc xe ngựa không ạ? Nếu không thuê được thì nghỉ lại Vân Khê trấn thêm vài ngày đi, con muốn dạo qua lễ hội Tiên Duyên ở chùa.”
Các tiên môn cứ mười năm mới tuyển nhận đệ tử một lần, đây là sự kiện trọng đại, thế gian gọi là “tiết Tiên Duyên”. Nhân dịp này nhiều nơi cũng tổ chức các hoạt động chúc mức.
Điểm tuyển nhận đệ tử gần thôn của Tuân Diệu Lăng nhất nằm ở trấn Vân Khê, thuộc phạm vi thế lực của Thanh Lam Tông.
Đúng vậy, đây là một thế giới có thể tu tiên. Nhưng bản thân Tuân Diệu Lăng lại là một u hồn xuyên đến từ thế giới khác. Nàng thật sự không ngờ rằng dù đã xuyên không mà mình vẫn phải trải nghiệm kiểu giáo dục truyền động lực như chích m.á.u gà này một lần nữa.
Ở thế giới này, hầu như tất cả bậc cha mẹ đều đưa con mình đi kiểm tra linh căn, cầu tiên duyên. Mức độ cuồng nhiệt không khác gì việc cha mẹ kiếp trước của Tuân Diệu Lăng thúc giục con cái thi công chức.
Nhưng cầu tiên vấn đạo không giống thi khoa cử, không có chuyện năm nay không đỗ thì ba năm sau thi lại. Linh căn có thì có, không có thì chính là không có, đây là một môn huyền học không thể dùng nỗ lực mà bù đắp.
Khi bọn họ đến điểm tuyển nhận đệ tử, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Đám đông đã tụ tập dưới chân núi. Họ vây quanh quầy đăng ký chật như nêm, tựa như một bầy kiến chen chúc quanh vũng mật.
Một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ vất vả đẩy con trai mình lên phía trước, khẩn thiết nói:
“Tiên trưởng, tiên trưởng! Xin hãy xem con trai của ta! Cơ thể của nó tuyệt đối là tư chất tốt để tu tiên! Cho dù thật sự không được chọn, ngài cũng có thể đưa nó vào tiên môn làm tạp dịch, hầu hạ các vị tiên trưởng. Nó nhất định sẽ làm rất tốt…”
Người phụ trách thu thẻ bài là một đệ tử trẻ tuổi, mặc áo màu xanh. Hắn thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói:
“Để lại thẻ bài, người không cần lưu lại.”
Người đàn ông còn định nói thêm vài câu, nhưng phía đám đông bỗng vang lên tiếng cười nhạo:
“Ngưu Nhị! Ngươi chỉ là kẻ chăn trâu, đừng mong trèo cao vào tiên môn! Tiên trưởng thu đệ tử chứ đâu phải mua gia súc, cơ thể to khỏe thì có ích gì? Con trai ngươi mười tuổi rồi mà còn đếm chưa tới trăm, tu tiên cái gì chứ?”
Đám đông lập tức bùng lên một tràng cười vang.
Người đàn ông kia đỏ bừng mặt, quay đầu quát lớn:
“Chu Đồ! Đừng có bôi nhọ con trai ta trước mặt tiên trưởng! Ngươi chỉ là đồ tể g.i.ế.c heo, hơn được nhà ta chỗ nào? Dám ngăn cản con ta cầu tiên, có tin ta liều mạng với ngươi hay không!”
Chu đồ tể ẩn trong đám người cười khẩy một tiếng, định châm chọc thêm vài câu. Xem ra hai nhà vốn đã có hiềm khích từ trước.
Nhưng ngay khi hắn vừa há miệng thì, vẻ mặt bỗng cứng lại. Hắn muốn nói gì đó, nhưng dù môi mấp máy thế nào cũng chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cổ họng hắn tựa như bị nhét đầy bông, cố sức thở dốc cũng chẳng phát ra nổi một tiếng động.
“Im lặng.”
Vị đệ tử áo xanh phụ trách thu thẻ bài cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám đông, vô cùng chính xác mà nhìn thẳng vào Chu đồ tể. Giọng hắn bình thản, không hề d.a.o động:
“Nhiễu loạn tiên môn thu đồ, phạt cấm ngôn bảy ngày.”
Đám đông đang ồn ào lập tức im bặt.
Bảy ngày không thể nói chuyện, chuyện này chẳng khác nào tra tấn!
Trán Chu đồ tể lập tức túa mồ hôi lạnh. Hắn hoảng hốt quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh, sau đó xoay người, vừa bò vừa lăn mà chạy thẳng một mạch.
Đệ tử áo xanh thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ghi danh, hàng người lại bắt đầu di chuyển lần nữa.
Vị đệ tử áo xanh chia mỗi mười thẻ bài thành một tổ. Khi gom đủ mười người, nhóm thí tuyển sẽ được dẫn sang một quảng trường khác mang hình Thái Cực âm dương để kiểm tra linh căn.
Một nữ tu mặc áo choàng, đầu cài ngọc quan, lạnh nhạt dẫn nhóm thí tuyển đi. Sau đó, nàng ra hiệu cho họ đặt tay lên bàn Trắc Linh.
bàn Trắc Linh có thể kiểm tra thuộc tính linh căn cơ bản cùng cấp bậc đại khái. Còn những thiên phú đặc biệt, mệnh cách hay cốt tướng thì phải đợi sau khi nhập môn mới có thể kiểm tra kỹ hơn.
Từng cái tên được xướng lên. Những người tham gia thí tuyển hồi hộp tiến lên, tràn đầy mong đợi mà đặt tay lên bàn Trắc Linh, thế nhưng, mặt bàn vẫn trơ trơ, không hề có chút phản ứng nào.
Từng nhóm thí tuyển lần lượt ủ rũ quay về. Trong đó có người không thể tin nổi, lẩm bẩm:
“Cái bàn Trắc Linh này… có khi nào bị hỏng rồi không?”
“Không biết thì đừng nói bừa. Pháp khí của tiên môn sao có thể hư hỏng dễ dàng? Ta đoán ngươi là lần đầu tiên đến xem kiểm tra tuyển tiên môn đúng không. Thực ra lần nào cũng vậy cả. Mười năm trước, cuối cùng bọn họ chỉ chọn được mười bảy người.”
Nên biết rằng, dân cư Vân Khê trấn có đến mấy vạn người… Chưa kể còn vô số kẻ từ nơi khác đổ về. Giữa biển người rộng lớn, muốn tìm ra một kẻ có linh căn chẳng khác nào đãi cát tìm vàng, ngàn dặm mới chọn được một người, chuyện này vốn chẳng có gì lạ.
Đứng bên ngoài đám đông, ánh mắt Ngưu Nhị dán chặt vào con trai mình. Chỉ thấy đứa trẻ rụt rè vươn tay chạm lên bàn Trắc Linh… Không bao lâu, mặt bàn bỗng nhiên phát sáng.
Dù chỉ là một tia hồng quang mỏng manh, nhưng cũng đủ khiến đám đông xôn xao.
“Nhìn kìa, bàn Trắc Linh sáng lên! Sáng lên rồi!”
“… Hỏa mộc song linh căn. Tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng hỏa sinh mộc, thuộc tính tương hợp, cũng không tệ.”
Vị tu sĩ đứng bên cạnh bàn Trắc Linh thoáng lộ vẻ ôn hòa hơn, kéo đứa trẻ ngây ngô từ hàng ra, nhìn thoáng qua thẻ bài ghi danh của nó.
"…”
Hắn im lặng một lát, rồi quay về phía đám đông, trầm giọng nói:
“Phụ thân của Ngưu Thiết Trụ… Ngưu Nhị, đi theo ta.”
Ngưu Nhị đứng ngây ra đó, trên mặt không rõ là kinh ngạc nhiều hơn hay mừng rỡ nhiều hơn. Mắt hắn đỏ hoe, tay chân luống cuống như không biết nên làm gì. Hắn bước đi lảo đảo, loạng choạng vài bước, rồi cứ thế nghiêng ngả bám theo nhóm người Thanh Lam Tông rời khỏi sân.
"Một thằng bé chăn trâu mà cũng có tiên duyên sao?! Tổ tiên ta từng làm quan lớn, dựa vào cái gì chứ…"
"Người ta vẫn nói, tiên duyên không chọn dòng dõi tổ tiên. Đừng nói tổ tiên ngươi từng làm quan, cho dù có làm hoàng đế cũng chưa chắc đã gặp được vận may này. Linh căn là trời sinh, không phải muốn là có, hiểu chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lượt xem: 602
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Truyện Chữ, Xuyên Không
Thời lượng: 62/62

Để lại một bình luận