Âu Mỹ (232) Mỹ (825) Thái Lan (378) Anh (450) Hàn Quốc (235) Việt Nam (2815) Đức (68) Nga (21) Thụy Sĩ (19) Indonesia (40) Hồng Kông (195) Tây Ban Nha (98) Brazil (36) Trung quốc (190) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Đài Loan (68) Hà Lan (26) Mexico (33) Úc (46) Ấn Độ (106) Malaysia (42) Argentina (18) Thụy Điển (19) Nhật Bản (735) China (25) Philippines (160) Bỉ (28) More (27) Pháp (388) Canada (100) Nam Phi (20) Ý (324) Japan (51) United States of America (228) Ba Lan (33)
Âu Mỹ (232) Mỹ (825) Thái Lan (378) Anh (450) Hàn Quốc (235) Việt Nam (2815) Đức (68) Nga (21) Thụy Sĩ (19) Indonesia (40) Hồng Kông (195) Tây Ban Nha (98) Brazil (36) Trung quốc (190) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Đài Loan (68) Hà Lan (26) Mexico (33) Úc (46) Ấn Độ (106) Malaysia (42) Argentina (18) Thụy Điển (19) Nhật Bản (735) China (25) Philippines (160) Bỉ (28) More (27) Pháp (388) Canada (100) Nam Phi (20) Ý (324) Japan (51) United States of America (228) Ba Lan (33)Thánh Thượng Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta: Chương 1
Đương kim Thánh Thượng, một người khiến muôn dân khiếp sợ. Để bước lên ngôi vị hoàng đế đã là điều phi phàm, nhưng có thể sát cha giết anh, giẫm đạp lên ngai vàng mà vẫn ngự trị, lại còn mang tiếng bạo quân, thì quả thật không ai không khỏi e dè.
Ai cũng ngỡ bệ hạ là người trời không dung đất không tha, đến mức khi Người ra khỏi thành trong đêm giông bão lại bị sét đánh trúng.
May mắn thay, Người vẫn giữ được tính mạng, quả là phúc lớn mạng lớn. Hơn thế nữa, Người còn được ban cho một năng lực kỳ lạ: có thể nghe “ thấy nội tâm” của Quý Phi.
Trong khi Quý Phi vẫn tự xưng là một lòng chân thành với Người, thì câu đầu tiên trong bụng nàng khi nhìn thấy Người lại là: “Cẩu hoàng đế!”
Vì lẽ đó, tình yêu của Quý Phi sẽ tan biến chăng?
123456789101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839404142434445464748495051525354555657585960616263646566676869707172737475767778798081828384858687888990919293949596979899100101102103104105106107108109110111112113114115116117118119120121122123124125126127128129130131132133134135136137138139140141142143144145146147148149150151152153154155156157158159160161162163164165166167168169170171172173174175176177178179180181182183184185186187188189190191192193194195196197198199200201202203204205206207208209210211212213214215216217218219220221222223224225226227228229230231232233234235236237238239240241242243244245246247248249250251252253254255256257258259260261262263264265266267268269270271272273274275276277278279280281282283284285286287288289290291292293294295296297298299300301302303304305306307308309310311312313314315316317318319320321322323324325326327328329330331332333334335336337338339340341342343344345346347348349350351352353354355356357358359360361362363364365366367368369370371372373374375376377378379380381382383384385386387388389390391392393394395396397398399400401402403404405406407408409410411412413414415416417418419420421422423424425426427428429430431432433434435436437438439440441442443444445446447448449450451452453454455456457458459460461462463464465466467468469470471472473474475476477478479480481482483484485486487488489490491492493494495496497498499500501502503504505506
Khí hậu mùa hè không theo quy luật nào. Mặt trời còn đang treo lơ lửng, thoắt cái mây đen đã che kín bầu trời, tiếng sấm rền vang.
Trận mưa như trút nước này rơi mãi đến tận đêm khuya vẫn chưa ngớt.
Tại cổng thành của đô thành Lễ Triều, đúng canh giờ, lính gác bắt đầu đóng cổng thành. Ba mươi sáu chốt cửa vừa cài được một nửa thì lính canh trên vọng đài đã nhìn thấy từ xa một đội kỵ mã lao đến từ trong thành. Lá cờ hiệu Ngũ Trảo Kim Long phấp phới rõ ràng cho thấy thân phận của người dẫn đầu.
— Bệ hạ ra khỏi thành, nhanh mở cửa!
Viên tổng binh sau khi xác nhận thân phận, lập tức ngừng tay, cấp tốc mở lại những chốt cửa nặng nề.
Cuối cùng, cổng thành cũng kịp mở ra ngay trước khi đội kỵ mã phi nước đại như chớp giật. Lính canh thành quỳ một gối hai bên, tay phải nắm chặt đặt trên n.g.ự.c trái gần tim nhất, hành lễ một cách khiêm tốn, cung kính. Dù bị móng ngựa giẫm văng đầy bùn đất, họ cũng không dám xê dịch nửa bước, bởi vì bất kỳ người lính nào cũng biết, người vừa vụt qua như tên b.ắ.n kia chính là Hoàng đế Lễ Triều.
Nói về vị hoàng đế này, ngài họ Cao tên Tấn. Ngài là vị hoàng đế thứ sáu của Lễ Triều, kể từ khi khai quốc. Vị hoàng đế tiền nhiệm khi tại vị, đối nội đối ngoại luôn trị quốc bằng lễ nghĩa và lòng nhân ái. Nhưng vị hoàng đế hiện tại thì không phải vậy, ngài không chỉ bất lễ, bất nhân mà còn cực kỳ tàn bạo.
Dù sao thì việc vị hoàng đế này ngồi lên ngai vàng cũng không được xem là danh chính ngôn thuận.
Cao Tấn là con trai thứ tư của tiên đế. Năm mười bốn tuổi được phong vương, sau đó liền bị tiên đế đuổi về đất phong. Thái tử lúc đó là anh ruột của ngài. Nhưng Cao Tấn lòng lang dạ sói, vì muốn chiếm đoạt ngôi vua, ngài đã nghỉ ngơi dưỡng sức tại đất phong, âm thầm tích trữ quân đội. Năm mười chín tuổi, nhân dịp ngày mừng thọ tiên đế, chư hầu có thể vào kinh thành chúc mừng, ngài đã lấy cớ đó dẫn binh bức vua thoái vị.
Nghe đồn, tiên đế và thái tử đều c.h.ế.t dưới tay Cao Tấn. Sau đó, ngài phong tỏa tin tức, bức bách Thái hậu giả truyền thánh chỉ để leo lên ngai vàng.
Khi trở thành hoàng đế, Cao Tấn không hề thi hành chính sách nhân từ, xưa nay của Lễ Triều. Thay vào đó, ngài trắng trợn thanh trừng phe đối lập, những triều thần không chịu quy phục đều bị xét nhà diệt tộc, hoặc đày đi xa ngàn dặm.
Mê Truyện Dịch
Ngài tính tình ngang ngược, hỉ nộ vô thường, là kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt, một bạo quân khiến mọi người e sợ.
Viên tổng binh thủ thành đứng trên vọng đài ở cửa thành, dùng Thiên Lý Nhãn ngóng nhìn phương hướng đội kỵ mã của Hoàng đế ra khỏi thành. Mưa như trút nước, cả không gian u ám ngập tràn hơi nước, sương mù dày đặc như một con quái vật không tên, há rộng miệng tối tăm không nhìn rõ đường đi phía trước, nuốt chửng đội kỵ mã của hoàng thượng.
Bỗng nhiên, ngay khi bóng dáng đội kỵ mã của Bệ hạ vừa biến mất, trên không một tia sét tím yêu dị xé toạc bầu trời đêm, phối hợp với tiếng sấm sét rền vang, đánh cho lòng người run sợ.
Lính canh trèo lên lầu thành hỏi: "Tổng binh, cửa thành cứ thế mở sao?"
-Chương 1+
Trận mưa như trút nước này rơi mãi đến tận đêm khuya vẫn chưa ngớt.
Tại cổng thành của đô thành Lễ Triều, đúng canh giờ, lính gác bắt đầu đóng cổng thành. Ba mươi sáu chốt cửa vừa cài được một nửa thì lính canh trên vọng đài đã nhìn thấy từ xa một đội kỵ mã lao đến từ trong thành. Lá cờ hiệu Ngũ Trảo Kim Long phấp phới rõ ràng cho thấy thân phận của người dẫn đầu.
— Bệ hạ ra khỏi thành, nhanh mở cửa!
Viên tổng binh sau khi xác nhận thân phận, lập tức ngừng tay, cấp tốc mở lại những chốt cửa nặng nề.
Cuối cùng, cổng thành cũng kịp mở ra ngay trước khi đội kỵ mã phi nước đại như chớp giật. Lính canh thành quỳ một gối hai bên, tay phải nắm chặt đặt trên n.g.ự.c trái gần tim nhất, hành lễ một cách khiêm tốn, cung kính. Dù bị móng ngựa giẫm văng đầy bùn đất, họ cũng không dám xê dịch nửa bước, bởi vì bất kỳ người lính nào cũng biết, người vừa vụt qua như tên b.ắ.n kia chính là Hoàng đế Lễ Triều.
Nói về vị hoàng đế này, ngài họ Cao tên Tấn. Ngài là vị hoàng đế thứ sáu của Lễ Triều, kể từ khi khai quốc. Vị hoàng đế tiền nhiệm khi tại vị, đối nội đối ngoại luôn trị quốc bằng lễ nghĩa và lòng nhân ái. Nhưng vị hoàng đế hiện tại thì không phải vậy, ngài không chỉ bất lễ, bất nhân mà còn cực kỳ tàn bạo.
Dù sao thì việc vị hoàng đế này ngồi lên ngai vàng cũng không được xem là danh chính ngôn thuận.
Cao Tấn là con trai thứ tư của tiên đế. Năm mười bốn tuổi được phong vương, sau đó liền bị tiên đế đuổi về đất phong. Thái tử lúc đó là anh ruột của ngài. Nhưng Cao Tấn lòng lang dạ sói, vì muốn chiếm đoạt ngôi vua, ngài đã nghỉ ngơi dưỡng sức tại đất phong, âm thầm tích trữ quân đội. Năm mười chín tuổi, nhân dịp ngày mừng thọ tiên đế, chư hầu có thể vào kinh thành chúc mừng, ngài đã lấy cớ đó dẫn binh bức vua thoái vị.
Nghe đồn, tiên đế và thái tử đều c.h.ế.t dưới tay Cao Tấn. Sau đó, ngài phong tỏa tin tức, bức bách Thái hậu giả truyền thánh chỉ để leo lên ngai vàng.
Khi trở thành hoàng đế, Cao Tấn không hề thi hành chính sách nhân từ, xưa nay của Lễ Triều. Thay vào đó, ngài trắng trợn thanh trừng phe đối lập, những triều thần không chịu quy phục đều bị xét nhà diệt tộc, hoặc đày đi xa ngàn dặm.
Mê Truyện Dịch
Ngài tính tình ngang ngược, hỉ nộ vô thường, là kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt, một bạo quân khiến mọi người e sợ.
Viên tổng binh thủ thành đứng trên vọng đài ở cửa thành, dùng Thiên Lý Nhãn ngóng nhìn phương hướng đội kỵ mã của Hoàng đế ra khỏi thành. Mưa như trút nước, cả không gian u ám ngập tràn hơi nước, sương mù dày đặc như một con quái vật không tên, há rộng miệng tối tăm không nhìn rõ đường đi phía trước, nuốt chửng đội kỵ mã của hoàng thượng.
Bỗng nhiên, ngay khi bóng dáng đội kỵ mã của Bệ hạ vừa biến mất, trên không một tia sét tím yêu dị xé toạc bầu trời đêm, phối hợp với tiếng sấm sét rền vang, đánh cho lòng người run sợ.
Lính canh trèo lên lầu thành hỏi: "Tổng binh, cửa thành cứ thế mở sao?"

Để lại một bình luận