Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp: Chương 1

Tống Mộ Phương xuyên sách, xuyên thành miếng nhân vật phụ độc ác cùng tên cùng họ với cậu, suốt ngày gây hấn và chà đạp nam chính Cảnh Chiêu, về sau sẽ bị nam chính sắp đặt tai nạn giao thông rồi bị què hai chân, xuống sân khấu một cách thê thảm.

Nhằm để giữ lại cái mạng nhỏ, cậu vốn đã định sẽ cách xa nam chính, lại phát hiện ra mình bị trói buộc với một hệ thống nhân vật phụ độc ác.

Hệ thống: Cưng à, phải ăn hiếp, chèn ép nam chính theo cốt truyện nha. Không đi theo cốt truyện thì phải chớt ó~

Hết cách, Tống Mộ Phương đành phải khóc thút thít bước lên hành trình tìm chết.

Cảnh Chiêu đi học ngủ, vậy không được, đánh thức cậu ta, không cho cậu ta nghỉ ngơi.

Cảnh Chiêu thi được 25 điểm, chạy tới cười nhạo cậu ta.

Trong hộc bàn của Cảnh Chiêu có thư tình, xé ngay, phá vận đào hoa của cậu ta.

Tống Mộ Phương cực kỳ nghiêm túc đi theo cốt truyện, đợi đến khi nam chính lật ngược tình thế, quả nhiên đã bị dày vò cho chết đi sống lại.

*

Một ngày nọ, Tống Mộ Phương uất ức: “Tớ chỉ muốn sỉ nhục nhân cách của cậu, giẫm đạp lên tự tôn của cậu, đạp đổ lòng tự tin của cậu, tớ chẳng muốn yêu đương với cậu đâu!!”

Đôi mắt của Cảnh Chiêu tối sầm, cúi đầu thơm thơm mặt cậu, “Ngoan, đừng nhõng nhẽo.”

Tống Mộ Phương:? ??

Trong phòng bệnh.

Một thiếu niên mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường, đang rũ mắt nghiêm túc đọc cuốn sách mở ra trước mặt.

Ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng vào, tinh nghịch dừng trên đầu ngón tay mảnh khảnh được cắt gọn đang lật trang sách của thiếu niên.

Một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bệnh bị người ta mở ra. Thiếu niên quay đầu nhìn sang, giây kế tiếp, đôi mắt trong trẻo, tròn xoe tựa chú nai con của cậu cong lên, lộ ra ý cười rạng rỡ: “Chị họ, chị đến rồi ạ.”

Một cô gái trẻ khoảng mười tám, mười chín tuổi bước vào cửa, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, vuốt mái tóc đen gọn gàng, mềm mượt của thiếu niên: “Mộ Mộ, hôm nay thấy sao? Có đỡ hơn chút nào không?”

“Thấy đỡ hơn nhiều ạ.” Tống Mộ Phương cười với đôi mắt cong cong.

Bởi vì thường xuyên sinh bệnh, sắc mặt của Tống Mộ Phương hơi tái nhợt, nhưng dẫu thế, đôi mắt cậu vẫn trong veo, sáng sủa, chẳng có chút u ám.

“Vậy là tốt rồi.” Cô gái được Tống Mộ Phương gọi là chị họ khẽ cười, khi cúi đầu xuống lại không giấu được nỗi sầu lo dưới nụ cười.

“Em đang đọc sách à?” Thấy cuốn sách trong tay Tống Mộ Phương, chị họ tiện miệng nhắc một câu.

Tống Mộ Phương gật đầu, nghiêng người chìa bìa sách ra cho chị họ xem, vẻ mặt hào hứng nói: “Hôm qua ba mang đến cho em, hay lắm.”

“Vậy em đọc tiếp đi, chị cũng ngồi cạnh đọc sách luôn.”

Tống Mộ Phương dạ một tiếng, lần nữa tập trung vào thế giới được tạo ra bằng sách trong tay mình.

Còn chưa lật được vài tờ, Tống Mộ Phương đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi vào thùng rác.

Cậu quay đầu nhìn theo bản năng, lại thấy cuốn sách mới vừa nằm trong tay chị họ đã an phận nằm trong thùng rác.

Tống Mộ Phương dời tầm mắt từ cuốn sách trong thùng rác lên mặt chị họ: “Chị họ, chị sao vậy? Sao lại vứt cuốn sách đó vào thùng rác?”

“Cuốn sách đó khiến chị bực mình.” Trông chị họ như đang khó thở.

Tống Mộ Phương thắc mắc: “Cuốn sách đó ra sao mà khiến chị bực?”

“Trong sách có một nhân vật cùng tên với em, kết cục cuối cùng không tốt, chị không vui.”

Tống Mộ Phương mím môi, không nhịn được mỉm cười: “Chị họ, chị mê tín quá à. Chỉ là vô tình trùng tên mà thôi, có thể có chuyện gì chứ. Phải rồi, kết cục của nhân vật cùng tên với em thế nào cơ?”

Vốn dĩ chị họ không muốn nói, thấy không may mắn lắm, nhưng đối diện với ánh mắt ngậm nước như em bé đang tò mò của Tống Mộ Phương lại không nhẫn tâm từ chối.

Vì vậy, cô mở miệng nói: “Cậu ta luôn ăn hiếp bạn cùng lớp là nam chính Cảnh Chiêu, đoạn sau bị Cảnh Chiêu sắp đặt tai nạn giao thông rồi bị què hai chân. Sau khi tàn tật thì tinh thần suốt ngày bất ổn, hai tháng sau vùi mình trong biển lửa. Không được rồi, cái kết cục này chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy tức giận.”

Tống Mộ Phương nghe thấy cái kết cục này cũng hơi bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng hồi thần, cười tủm tỉm vỗ bả vai chị họ, an ủi cô: “Chỉ có tên giống nhau mà thôi. Em chưa từng lên lớp bao giờ, với cả không có bạn học nào tên Cảnh Chiêu. Sẽ không có chuyện gì đâu, chị đừng mê tín.”

Chị họ gật đầu, không nói gì nữa.

Đêm hôm ấy, khi Tống Mộ Phương đang ngủ đã láng máng nghe thấy một giọng nói: “Tít, hệ thống xuyên sách nhân vật phụ độc ác đã ràng buộc thành công.”

*

Giây phút lần nữa mở mắt ra, Tống Mộ Phương phát hiện tất thảy trước mặt đều có vẻ xa lạ.

Trái phải đều là mọi người đang mặc đồng phục, bọn họ ngồi trên ghế, đang nghiêm túc đọc sách tự học, cả lớp bị bao trùm bởi tiếng đọc sách.

Tống Mộ Phương chống tay lên bàn, ngồi thẳng người. Thấy rõ phòng học lạ lẫm trước mặt, khó hiểu “Ơ” một tiếng.

Vì hay bị bệnh, ba ngày hết hai ngày nhập viện, cậu còn chưa tốt nghiệp tiểu học đã xin nghỉ, đổi thành thuê gia sư dạy tại nhà.

Cảnh tượng ngồi trong lớp học, đi học cùng các bạn học khác đối với Tống Mộ Phương mà nói thì xa xôi chẳng khác nào chuyện kiếp trước.

Là ba mẹ muốn tạo bất ngờ cho cậu nên nhân lúc cậu đang ngủ lén đưa cậu đến trường ư?

Trong lòng Tống Mộ Phương vừa trào lên một chút niềm vui, trong đầu đã vang lên một giọng nói máy móc:【Tít, hệ thống xuyên sách của nhân vật phụ ác độc đang khởi động…】

【Khởi động hoàn tất…】

Vụ gì vậy?

Tống Mộ Phương hoang mang nhíu mày.

Giọng nói máy móc kia lại vang lên lần nữa.

【Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống xuyên sách nhân vật phụ ác độc số 1111, cậu có thể gọi tôi là hai mười một!】

Rốt cuộc tình huống này là thế nào?

Trong nháy mắt, thậm chí Tống Mộ Phương còn lo có phải mình đang gặp ảo giác hay không.

【Ký chủ yên tâm, cậu không gặp ảo giác, chỉ là cậu chết rồi thôi à.】

Tống Mộ Phương: “…”

Chết rồi còn nghe được tiếng nói?

Tống Mộ Phương đã biết tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, hóa ra cậu đang nằm mơ.

Tống Mộ Phương nhắm hai mắt lại, nằm ra bàn lần nữa.

【Ký chủ, cậu khỏi cần nghi ngờ. Cơ thể ngoài hiện thực của cậu đã mất đi dấu hiệu sự sống vào 22:37. Là nhờ trùng tên trùng họ với nhân vật phụ ác độc trong cuốn sách này nên mới may mắn được hệ thống xuyên sách trói buộc, đưa đến thế giới này.】

Thân thể Tống Mộ Phương cứng đờ, cậu tiếp tục giữ tư thế nằm bò, cố gắng giao lưu với giọng nói máy móc trong đầu:【Cậu nói là, tôi đã xuyên vào một cuốn sách?】

Hệ thống nghiêm túc trả lời:【Phải!】

Sau khi trò chuyện với giọng nói trong đầu, cuối cùng Tống Mộ Phương đã rõ tình huống hiện tại.
-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 593

Thể loại: Đam Mỹ, Hài Hước, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 54/54

0
BoredFineGoodAmazingExcellent
Harem (947) Hentai (3430) Ecchi (891) Tình Cảm (1879) Huyền Huyễn (1699) Truyện Teen (892) Manga (17573) Ngôn Tình (15000) Phiêu Lưu (2419) Sắc Hiệp (1019) Hình Sự (1110) Manhwa (3107) Supernatural (1151) VLXX (22493) Nakadashi (818) Mature (1067) Webtoon (827) Kinh Dị (2308) Adult (8181) Truyện Chữ (13300) Anime (4589) Hài VL (875) Smut (860) Đam Mỹ (3708) Slice of Life (1117) Oneshot (2533) Hài Hước (5232) Big Boobs (1380) Linh Dị (1050) Cổ Đại (2917) Xuyên Không (3094) Hành Động (5632) Shoujo (1198) Trọng Sinh (978) Gây Cấn (1207) Bách Hợp (932) Truyện Ma (1652) Tiên Hiệp (837) Đô Thị (4854) Truyện Màu (6338) Chính Kịch (5795) Audio (8498) Viễn Tưởng (3859) Manhua (3274) Shounen (782) School Life (1890) English (1437) Trinh Thám (838) Bí Ẩn (1593)