Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng: Chương 1

Tên truyện: Trò chơi đuổi ánh trăng.

Tác giả: Hoài Nam Tiểu Sơn.

Thể loại: Ngôn tình, hiện đại.

Độ dài: 66 chương.

Edit: An Hà.

Giới thiệu:

1.

Năm đó khi còn là thiếu niên, lần đầu gặp Kỳ Chính Hàn, Tô Kiến Thanh đã khắc sâu bóng hình ấy vào tâm trí, mãi chẳng thể quên. Sau bao năm gặp lại, cô lựa chọn ở bên anh.

2.

Tô Kiến Thanh hiểu rõ, Kỳ Chính Hàn là một kẻ lão luyện trên tình trường, một vị khách phong lưu nổi danh ở chốn kinh thành.

Anh đi giữa ngàn hoa, chẳng một chiếc lá vướng thân người, xử lý chuyện tình cảm khéo léo đến mức tự do đến rồi ung dung đi, nhìn như đa tình thực ra lại vô tình.

Những người phụ nữ bên cạnh anh đều vì tiền tài, địa vị. Chỉ riêng Tô Kiến Thanh là tham lam nhất, cô muốn trái tim anh.

Cô hỏi: “Kỳ Chính Hàn, em là món đồ chơi của anh sao?”

Anh cười nhạt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Kiến Thanh, em thanh cao quá rồi.”

3.

Tháng ba ở kinh thành, hoa anh đào nở rộ. Tô Kiến Thanh lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, tắm mình trong nắng xuân dịu dàng.

Môi cô khẽ hé, nhẹ nhàng ngân nga một khúc xuân ca: “Lòng không vướng bận phàm trần, nhân gian cũng hóa cõi thần tiên thôi.”

Thấy bóng dáng cao lớn của anh, cô bước đến giúp anh phủi đi cánh hoa vương trên vai, nũng nịu lại chọc ghẹo: “Ngài Kỳ ơi, tiếng hát của em có làm anh mê mẩn không?”

Anh mỉm cười, đáp: “Có chứ.”

Kỳ Chính Hàn vốn tự nhận bản thân tiêu dao tự tại, suốt đời chẳng muốn bị ràng buộc trong tòa thành hôn nhân.

Thế nhưng, đúng khoảnh khắc đó, anh bất giác nghĩ đến chuyện thành gia.

4.

Tiếng rung của điện thoại kéo anh tỉnh giấc, là tin nhắn cô gửi đến: “Gặp gỡ và quen biết đều là duyên định. Em không hối tiếc, hy vọng anh cũng vậy.”

Bên ngoài cửa sổ trời đã lập đông, những cánh hoa anh đào rơi phủ khắp đất trời, nhưng khi chạm đất lại hóa thành tuyết trắng, sinh diệt luân hồi.

Tiếng gió thổi nức nở, ánh sáng hãy còn mờ nhạt, lửa trong lò vẫn cháy rực.

Kỳ Chính Hàn bỗng hiểu ra, thanh âm đã từng gần bên anh, lúc này chỉ còn là giấc mộng xưa cũ.

Chút yếu tố giới giải trí, chênh lệch 8 tuổi. Kết thúc hạnh phúc.

Tô Kiến Thanh chưa từng nghĩ, đời này của cô sẽ còn gặp lại Kỳ Chính Hàn – người đàn ông mà cô chỉ gặp một lần lại chẳng may mang thương nhớ suốt mười năm ròng rã.

Sắp tới cô sẽ tốt nghiệp đại học, gần bốn năm trôi qua trong sự lặng lẽ, cô chẳng để lại bất kỳ dấu ấn nào trong thành phố rộng lớn này. Cuộc sống cứ thế trôi qua, như một kẻ sắp bị nhịp sống nơi đây cuốn phăng, bất lực mà rời đi.

Cô vẫn luôn nghĩ, không lâu nữa mình sẽ trở về thị trấn nhỏ ở miền Nam, tiếp tục cuộc sống bình thường như trước, nhưng nào ngờ số phận lại rẽ sang một hướng khác.



Cô chợt nhớ đến lời mẹ từng nói khi xem bói cho cô lúc nhỏ:

“Sau tuổi hai mươi, con sẽ gặp quý nhân của đời mình.”

Năm ấy cô vừa tròn hai mươi, thanh xuân rực rỡ như hoa đào đương độ.

Câu chuyện bắt đầu từ ngày đó.

Đây là lần thứ hai Tô Kiến Thanh xuất hiện trước cửa phòng khám nhỏ này.

Lúc Vương Doanh Kiều bước ra, cô đang tựa vào chiếc xe điện, cúi đầu nghịch điện thoại. Nhìn thấy bạn mình lê từng bước ra khỏi tòa nhà màu đỏ xỉn phía đối diện, cô vội vã chạy xe tới.

Vương Doanh Kiều ôm bụng, vừa ngồi lên yên sau liền nghiến răng chửi thề:

“Mẹ kiếp, sớm biết vậy tớ đã đến bệnh viện lớn cho rồi, tay nghề làm kiểu gì mà tàn nhẫn khiếp! Ruột gan của tớ như muốn nháo nhào đây này.”

Mắng xối xả xong, khí lực cũng theo đó cạn kiệt.

Gương mặt xinh đẹp kia nhăn nhó đến mức ngay cả hàng lông mày cũng chẳng nâng lên nổi. Khi tựa đầu vào lưng cô, mặt mũi Vương Doanh Kiều bị ép đến méo mó. Vì ngồi nghiêng nên sợ ngã xuống, cô ấy càng siết chặt lấy eo Tô Kiến Thanh hơn.

Làm cô suýt nghẹt thở.

Sợ ảnh hưởng đến người ngồi sau, Tô Kiến Thanh cố gắng chạy xe chậm hết mức có thể. Nhưng lạ là chẳng nghe thấy tiếng càm ràm quen thuộc từ phía sau, cô cảm thấy bất an, đang định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên cảm giác có dòng nước ấm chảy xuống cổ mình.

Và rồi cô nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của Vương Doanh Kiều: “Kiến Thanh…”

“Ừ.”

“Giúp tớ giết chết thằng khốn Chu Già Nam được không?”

Nhờ ơn của gã Chu Già Nam đó đây đã là lần thứ hai Vương Doanh Kiều phá thai.

Cô ấy mắng hắn đã thành thói quen, đến mức Tô Kiến Thanh cũng xem những lời oán trách ấy như chuyện thường tình. Cô chẳng buồn cảm thán, chỉ bình tĩnh đáp:

“Giết người là phạm pháp đấy.”

Vương Doanh Kiều nghe vậy liền bật cười khanh khách, nhưng chưa cười được mấy giây lại yếu ớt thở dài, ôm bụng nhăn nhó:

“Trời ơi, đừng chọc tớ cười. Mỗi lần cười một cái là đau muốn chết luôn này.”

Cô ấy bóc một viên kẹo nhét vào miệng, giọng mơ màng:

“Cậu đoán xem lúc nằm trên bàn phẫu thuật, tớ đã nghĩ gì?”

“Chu Già Nam.” Kiến Thanh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.

“Chính xác. Nhưng không phải là kiểu muốn ôm hôn tình tứ đâu, mà là muốn chặt cái đó của hắn đem cho chó ăn.”

“…” Kiến Thanh lần đầu tiên biết thì ra “nhớ nhung” cũng có nhiều dạng như vậy.

“Cảm ơn cậu, Kiến Thanh.”

“Cảm ơn chuyện gì?”

“Cảm ơn cậu đã không mắng tớ tự làm tự chịu.”

Cô lịch sự đáp lại:

“Không cần cảm ơn.”

Bấy giờ, Yến Thành chìm trong buổi hoàng hôn lạnh lẽo, Tô Kiến Thanh nghe thấy giọng nói vỡ vụn từ phía sau:

“Kiến Thanh, nhớ kỹ lời tớ nói. Nếu dính dáng đến loại người như Chu Già Nam, bọn mình sẽ thảm lắm.”

Lần đầu tiên Vương Doanh Kiều cảnh báo cô như vậy.

Tô Kiến Thanh “ừ” một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Nếu là tớ, tớ sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh này ngay từ đầu.

Lúc về đến phòng trọ của Vương Doanh Kiều, trời đã tối mịt. Vì phải khóa xe, Tô Kiến Thanh vào sau.

Khi cô bước vào cửa, căn phòng chìm trong bóng tối. Dưới ánh đèn leo lắt ngoài hành lang, cô nhìn thấy Vương Doanh Kiều ngồi bệt dưới đất, đầu gục lên hai đầu gối.

Cô khó hiểu hỏi: “Sao cậu ngồi đây?”

Cô vươn tay tìm công tắc đèn, “tách tách” hai tiếng, ánh sáng trong phòng vẫn không bật lên.

“Bị cúp điện à?”

Vương Doanh Kiều không đáp, chỉ có đôi vai hơi run lên như thể đang khóc.

Tô Kiến Thanh nhíu mày: “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy.”

Cô ấy dừng lại, ngước nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước, giọng khàn khàn: “Tiền thuê trọ tháng này tớ dồn hết vào khoản phí phẫu thuật rồi.”

“… Tiền cậu nhận được từ mấy quảng cáo trước đâu?”

“Gửi về nhà rồi.”

Tô Kiến Thanh hỏi: “Còn tiền hắn đưa cho cậu đâu?”

Chữ “hắn” này là nhắc đến Chu Già Nam.

Vương Doanh Kiều lau nước mắt, âm thanh nghẹn ngào: “Cũng gửi về cả rồi. Cha của tớ nợ rất nhiều tiền.”

Tô Kiến Thanh im lặng, không biết nên nói gì mới phải.

Vương Doanh Kiều ngồi dưới đất, khóc một hồi thì cơn đau bên dưới lại kéo đến. Cô ôm bụng, còn chưa kịp ngã xuống thì đã được Tô Kiến Thanh đỡ lấy. Tô Kiến Thanh dìu Vương Doanh Kiều vào phòng, giúp cô ngồi xuống giường.

“Để tớ đi lấy cho cậu ly nước ấm.”

Tô Kiến Thanh bật đèn flash điện thoại, đi vào bếp đun nước, không ngờ chủ nhà không chỉ cắt điện mà còn khóa luôn cả nước.

Cô mở tủ lạnh lấy một bình nước khoáng ra, định đổ vào nồi đun sôi. Đang lóng ngóng vặn bếp ga, cô mới chợt nhớ ngay cả bếp điện cũng không thể dùng được. Cô rối trí xoay vòng vòng một hồi, cuối cùng nhận ra: Chỗ này không thể ở nổi nữa.

Cô quay về phòng, nói: “Cậu cần bao nhiêu? Tớ cho cậu mượn.”

Nhưng Vương Doanh Kiều lắc đầu: “Không cần. Tớ đi tìm Chu Già Nam, hắn sẽ giúp tớ.”

Nghe xong, Tô Kiến Thanh nhăn mặt: “Cậu vẫn còn muốn qua lại với cái gã đó?”

“Dĩ nhiên rồi, hắn là cây tiền của tớ mà, đâu thể cắt đứt dễ dàng như vậy?” Vương Doanh Kiều nói xong lại đứng dậy.

Vương Doanh Kiều bước đến trước mặt Tô Kiến Thanh. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc ấy, Tô Kiến Thanh đưa tay giữ lại, đè người xuống giường, lạnh nhạt nói: “Để tớ đi thay cậu, đưa địa chỉ đây.”

Ba phút sau.

Tô Kiến Thanh chặn một chiếc taxi dưới chung cư.

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 832

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 66/66

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *