VLXX (21030) School Life (2127) Trọng Sinh (1230) Phiêu Lưu (3187) Manhwa (3534) Tình Cảm (2089) Huyền Huyễn (2265) Supernatural (1328) Shoujo (1487) Adult (8512) Audio (10519) Hành Động (6532) Slice of Life (1286) Truyện Chữ (16063) Chính Kịch (6718) Manhua (4036) Đô Thị (5716) Tâm Lý (1274) Viễn Tưởng (4338) Manga (20986) Truyện Màu (7345) Sắc Hiệp (1293) Hài VL (1913) Cổ Đại (3435) Hài Hước (6479) Oneshot (3015) Truyện Ma (2484) Kinh Dị (2522) Đam Mỹ (4412) Ngôn Tình (17437) Big Boobs (1534) Xuyên Không (3655) Hentai (3368) Bí Ẩn (1896) Hình Sự (1259)
Philippines (160) Nhật Bản (782) United States of America (240) Hà Lan (26) Thụy Điển (19) Việt Nam (2857) Argentina (18) Úc (48) Ấn Độ (106) Nam Phi (19) Đức (74) Thụy Sĩ (19) Âu Mỹ (270) Trung quốc (211) Thái Lan (380) Indonesia (40) China (32) Ba Lan (33) Thổ Nhĩ Kỳ (27) Pháp (415) Hàn Quốc (245) Canada (108) Ý (340) Đài Loan (69) Mexico (33) Anh (464) Brazil (36) More (29) Tây Ban Nha (101) Bỉ (31) Malaysia (42) Mỹ (827) Nga (22) Hồng Kông (198) Japan (52)
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng - Chương 1
Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng quân đội khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng chồng tôi, Mạnh Sĩ An, đã bị thương ở thanh quản và bụng trong chiến trường. Anh ta mất đi chức năng nam giới và khả năng nói chuyện. Vì vậy, […]
Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng quân đội khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.
Nhưng chồng tôi, Mạnh Sĩ An, đã bị thương ở thanh quản và bụng trong chiến trường.
Anh ta mất đi chức năng nam giới và khả năng nói chuyện.
Vì vậy, tôi đã sống 40 năm hôn nhân không t. ì. n. h d. ụ. c với Mạnh Sĩ An.
Tôi chưa bao giờ chê bai hay oán hận, cam chịu sống như một quả phụ trong khi vẫn còn chồng, bên cạnh một người đàn ông câm suốt nửa cuộc đời.
Cho đến sinh nhật 60 tuổi, tôi vô tình tìm thấy hơn 500 thẻ điện thoại trong phòng làm việc của anh ta.
Tất cả đều là những cuộc gọi dành cho bông hoa quân đội - người phụ nữ mà anh ta yêu nhưng không thể có được.
Hóa ra, anh ta không hề mất giọng, chỉ là không muốn nói chuyện với tôi.
Anh ta không phải không thể làm một người đàn ông, mà là không muốn làm người đàn ông của tôi.
Cú sốc quá lớn khiến tôi c. h. ế. t trong oán hận.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về năm 1984.
Đời này, tôi sẽ không bao giờ chịu ấm ức vì bất kỳ người đàn ông nào nữa.
Những năm 80 là mảnh đất màu mỡ cho sự nghiệp.
Đón cơn gió xuân của công cuộc cải cách mở cửa, tôi sẽ đến Thâm Thành để gây dựng sự nghiệp.
Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng khiến người người ngưỡng mộ.
Kiếp này, tôi muốn trở thành người phụ nữ khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ!
01
Đặc khu kinh tế Thâm Thành được thành lập vào tháng 8 năm 1980, đến nay mới chỉ phát triển được bốn năm.
Từ quê nhà đến đó, giao thông vẫn còn rất lạc hậu.
Thời buổi này tất nhiên chưa có máy bay hay tàu cao tốc, chỉ có thể ngồi trên những chuyến tàu hỏa xanh cũ kỹ.
Không chỉ phải chuyển tàu ba lần, mà chuyến gần nhất cũng phải đợi đến Chủ nhật.
Tôi dùng bút đỏ khoanh một vòng tròn trên tờ lịch.
Chỉ còn năm ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ heo hút, lạc hậu này.
Mượn chiếc xe đạp của chị phụ nữ trưởng thôn, tôi đạp suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng đến được ga tàu trước lúc hoàng hôn.
Vừa quay đầu lại, tôi liền thấy Mạnh Sĩ An vừa xuống tàu ở cửa ra.
Tôi đã trọng sinh, còn anh ta thì trẻ lại bốn mươi tuổi.
Cao lớn, thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, khí chất anh tuấn, là vị đoàn trưởng trẻ nhất trong quân đội.
Tiền đồ vô hạn.
Cũng là người đàn ông mà tôi đã yêu suốt mấy chục năm kiếp trước.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần hai người cùng đứng tên trên một tờ giấy hôn thú thì đã là một gia đình.
Dù anh ta không thể nói, không thể gần gũi, không thể cho tôi một đứa con, tôi cũng chưa từng oán trách.
Tôi đã dốc cả đời để yêu thương, chăm sóc, sưởi ấm cho anh ta.
Nhưng kết quả lại biến cuộc đời tôi thành một trò cười lớn.
Khi nhìn thấy tôi, Mạnh Sĩ An nhíu đôi mày thanh tú lại.
Anh ta hơi khó chịu mở miệng nói:
“Diệp Tần, chẳng phải tôi đã bảo em đừng ra đón rồi sao?”
-Chương 1+
Nhưng chồng tôi, Mạnh Sĩ An, đã bị thương ở thanh quản và bụng trong chiến trường.
Anh ta mất đi chức năng nam giới và khả năng nói chuyện.
Vì vậy, tôi đã sống 40 năm hôn nhân không t. ì. n. h d. ụ. c với Mạnh Sĩ An.
Tôi chưa bao giờ chê bai hay oán hận, cam chịu sống như một quả phụ trong khi vẫn còn chồng, bên cạnh một người đàn ông câm suốt nửa cuộc đời.
Cho đến sinh nhật 60 tuổi, tôi vô tình tìm thấy hơn 500 thẻ điện thoại trong phòng làm việc của anh ta.
Tất cả đều là những cuộc gọi dành cho bông hoa quân đội - người phụ nữ mà anh ta yêu nhưng không thể có được.
Hóa ra, anh ta không hề mất giọng, chỉ là không muốn nói chuyện với tôi.
Anh ta không phải không thể làm một người đàn ông, mà là không muốn làm người đàn ông của tôi.
Cú sốc quá lớn khiến tôi c. h. ế. t trong oán hận.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về năm 1984.
Đời này, tôi sẽ không bao giờ chịu ấm ức vì bất kỳ người đàn ông nào nữa.
Những năm 80 là mảnh đất màu mỡ cho sự nghiệp.
Đón cơn gió xuân của công cuộc cải cách mở cửa, tôi sẽ đến Thâm Thành để gây dựng sự nghiệp.
Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng khiến người người ngưỡng mộ.
Kiếp này, tôi muốn trở thành người phụ nữ khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ!
01
Đặc khu kinh tế Thâm Thành được thành lập vào tháng 8 năm 1980, đến nay mới chỉ phát triển được bốn năm.
Từ quê nhà đến đó, giao thông vẫn còn rất lạc hậu.
Thời buổi này tất nhiên chưa có máy bay hay tàu cao tốc, chỉ có thể ngồi trên những chuyến tàu hỏa xanh cũ kỹ.
Không chỉ phải chuyển tàu ba lần, mà chuyến gần nhất cũng phải đợi đến Chủ nhật.
Tôi dùng bút đỏ khoanh một vòng tròn trên tờ lịch.
Chỉ còn năm ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ heo hút, lạc hậu này.
Mượn chiếc xe đạp của chị phụ nữ trưởng thôn, tôi đạp suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng đến được ga tàu trước lúc hoàng hôn.
Vừa quay đầu lại, tôi liền thấy Mạnh Sĩ An vừa xuống tàu ở cửa ra.
Tôi đã trọng sinh, còn anh ta thì trẻ lại bốn mươi tuổi.
Cao lớn, thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, khí chất anh tuấn, là vị đoàn trưởng trẻ nhất trong quân đội.
Tiền đồ vô hạn.
Cũng là người đàn ông mà tôi đã yêu suốt mấy chục năm kiếp trước.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần hai người cùng đứng tên trên một tờ giấy hôn thú thì đã là một gia đình.
Dù anh ta không thể nói, không thể gần gũi, không thể cho tôi một đứa con, tôi cũng chưa từng oán trách.
Tôi đã dốc cả đời để yêu thương, chăm sóc, sưởi ấm cho anh ta.
Nhưng kết quả lại biến cuộc đời tôi thành một trò cười lớn.
Khi nhìn thấy tôi, Mạnh Sĩ An nhíu đôi mày thanh tú lại.
Anh ta hơi khó chịu mở miệng nói:
“Diệp Tần, chẳng phải tôi đã bảo em đừng ra đón rồi sao?”
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 445
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Trọng Sinh, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Số chương: 10/10
0

Để lại một bình luận