Anh (450) Trung quốc (190) Hàn Quốc (235) Malaysia (42) Thái Lan (372) Japan (51) Nga (21) Ấn Độ (106) Hà Lan (26) Bỉ (28) Mỹ (825) Argentina (18) Ba Lan (33) Nam Phi (20) Mexico (33) Thụy Điển (19) Âu Mỹ (232) Nhật Bản (711) Úc (46) Hồng Kông (194) Tây Ban Nha (98) More (27) Canada (100) Đức (68) Thụy Sĩ (19) Brazil (36) United States of America (228) Ý (324) China (21) Philippines (160) Việt Nam (2813) Pháp (388) Đài Loan (67) Indonesia (40) Thổ Nhĩ Kỳ (30)
Anh (450) Trung quốc (190) Hàn Quốc (235) Malaysia (42) Thái Lan (372) Japan (51) Nga (21) Ấn Độ (106) Hà Lan (26) Bỉ (28) Mỹ (825) Argentina (18) Ba Lan (33) Nam Phi (20) Mexico (33) Thụy Điển (19) Âu Mỹ (232) Nhật Bản (711) Úc (46) Hồng Kông (194) Tây Ban Nha (98) More (27) Canada (100) Đức (68) Thụy Sĩ (19) Brazil (36) United States of America (228) Ý (324) China (21) Philippines (160) Việt Nam (2813) Pháp (388) Đài Loan (67) Indonesia (40) Thổ Nhĩ Kỳ (30)Tư Chiêu: Chương 1
Xuyên về cổ đại.
Ta làm một ngoại thất toàn thời gian.
Sau khi Tạ Yến Châu định hôn sự, hắn nói:
“Nhiêu Gia rộng lượng, có thể bao dung nàng.”
“Nàng sau này vào cửa, phải hầu hạ, tôn kính nàng ấy.”
Hắn không biết rằng, ta đã sớm tìm được đường lui.
Ta chỉ làm ngoại thất, không làm thiếp.
01
Tạ Yến Châu sắp cưới vợ, tin này ta nghe được từ chợ.
Vị đại tướng quân lạnh lùng như Diêm La kia, bị ban hôn.
Không thể không cưới huyện chủ Nhiêu Gia.
Người ta đồn rằng, Tạ Yến Châu có một ngoại thất mà hắn luôn giữ trong tim.
Vì nàng, bao năm qua, hắn đã từ chối không biết bao nhiêu mối hôn sự.
Nhìn lại huyện chủ Nhiêu Gia, nàng là người hiền lương thục đức, tài nữ đứng đầu đương thời, chính là tấm gương mẫu mực cho tất cả nữ tử.
Họ ca ngợi huyện chủ Nhiêu Gia, nói Tạ Yến Châu không biết nhìn người.
Rồi lại nguyền rủa ngoại thất không biết liêm sỉ kia.
Mà ta, chính là ngoại thất đó.
Đêm ấy.
Tạ Yến Châu đến.
Hôm nay, hắn mặc một bộ cẩm bào màu đen huyền, bên hông buộc một thanh hàn đao.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng sắc bén, khiến ta phải kinh diễm.
Như thường lệ, ta giúp hắn thay y phục, cùng hắn nói cười vui vẻ.
Tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Cùng nhau dây dưa đến tận cùng.
Mồ hôi rơi như mưa.
Ngọn nến cháy tàn.
Cuối cùng, Tạ Yến Châu rời khỏi thân ta.
Khi hắn đang mặc y phục, ta khẽ hỏi một câu:
“Đêm nay có thể không đi không?”
Ngón tay dài của hắn hơi khựng lại, quay đầu nhìn ta.
Ánh mắt vẫn còn phảng phất nét thỏa mãn chưa tan.
Nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh nhạt:
“Tư Tư, hiện tại ta không tiện không trở về cả đêm.”
Hàm ý trong lời nói đã rõ ràng đến không thể rõ hơn.
Hắn nói:
“Ta phải giữ thể diện cho nàng ấy.”
Nói rồi, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta.
Đây là điều ta đã dạy hắn.
Trước khi rời đi, nhất định phải hôn ta một cái rồi mới nói lời tạm biệt.
Hắn dịu dàng kéo chăn đắp lại cho ta trước khi rời khỏi.
Khi thấy vết đỏ trên n.g.ự.c ta, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, nhưng rồi vẫn kiềm chế, không để bản thân lại một lần nữa hồ đồ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hãy yên tâm.”
“Nhiêu Gia là người rộng lượng. Sau này nàng vào cửa, phải hầu hạ, tôn kính nàng ấy.”
Hắn thật sự đã suy tính hết mọi việc thay ta.
Ta và Tạ Yến Châu đã ở bên nhau ba năm.
Ở thời hiện đại, ta chuyên ngành chính là khoa học máy tính, học thêm tài chính.
Đã vượt qua cấp sáu tiếng Anh, có cả chứng chỉ tiếng Phổ thông.
(Ở Hồng Kông, ngôn ngữ chính là tiếng Quảng Đông. Tiếng Phổ thông là một trong những chứng chỉ ngôn ngữ hữu ích trong công việc, nhằm chứng minh với công ty rằng bạn có thể giao tiếp trôi chảy và có khả năng làm việc ở những nơi khác.)
-Chương 1+
Tạ Yến Châu sắp cưới vợ, tin này ta nghe được từ chợ.
Vị đại tướng quân lạnh lùng như Diêm La kia, bị ban hôn.
Không thể không cưới huyện chủ Nhiêu Gia.
Người ta đồn rằng, Tạ Yến Châu có một ngoại thất mà hắn luôn giữ trong tim.
Vì nàng, bao năm qua, hắn đã từ chối không biết bao nhiêu mối hôn sự.
Nhìn lại huyện chủ Nhiêu Gia, nàng là người hiền lương thục đức, tài nữ đứng đầu đương thời, chính là tấm gương mẫu mực cho tất cả nữ tử.
Họ ca ngợi huyện chủ Nhiêu Gia, nói Tạ Yến Châu không biết nhìn người.
Rồi lại nguyền rủa ngoại thất không biết liêm sỉ kia.
Mà ta, chính là ngoại thất đó.
Đêm ấy.
Tạ Yến Châu đến.
Hôm nay, hắn mặc một bộ cẩm bào màu đen huyền, bên hông buộc một thanh hàn đao.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng sắc bén, khiến ta phải kinh diễm.
Như thường lệ, ta giúp hắn thay y phục, cùng hắn nói cười vui vẻ.
Tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Cùng nhau dây dưa đến tận cùng.
Mồ hôi rơi như mưa.
Ngọn nến cháy tàn.
Cuối cùng, Tạ Yến Châu rời khỏi thân ta.
Khi hắn đang mặc y phục, ta khẽ hỏi một câu:
“Đêm nay có thể không đi không?”
Ngón tay dài của hắn hơi khựng lại, quay đầu nhìn ta.
Ánh mắt vẫn còn phảng phất nét thỏa mãn chưa tan.
Nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh nhạt:
“Tư Tư, hiện tại ta không tiện không trở về cả đêm.”
Hàm ý trong lời nói đã rõ ràng đến không thể rõ hơn.
Hắn nói:
“Ta phải giữ thể diện cho nàng ấy.”
Nói rồi, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta.
Đây là điều ta đã dạy hắn.
Trước khi rời đi, nhất định phải hôn ta một cái rồi mới nói lời tạm biệt.
Hắn dịu dàng kéo chăn đắp lại cho ta trước khi rời khỏi.
Khi thấy vết đỏ trên n.g.ự.c ta, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, nhưng rồi vẫn kiềm chế, không để bản thân lại một lần nữa hồ đồ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hãy yên tâm.”
“Nhiêu Gia là người rộng lượng. Sau này nàng vào cửa, phải hầu hạ, tôn kính nàng ấy.”
Hắn thật sự đã suy tính hết mọi việc thay ta.
Ta và Tạ Yến Châu đã ở bên nhau ba năm.
Ở thời hiện đại, ta chuyên ngành chính là khoa học máy tính, học thêm tài chính.
Đã vượt qua cấp sáu tiếng Anh, có cả chứng chỉ tiếng Phổ thông.
(Ở Hồng Kông, ngôn ngữ chính là tiếng Quảng Đông. Tiếng Phổ thông là một trong những chứng chỉ ngôn ngữ hữu ích trong công việc, nhằm chứng minh với công ty rằng bạn có thể giao tiếp trôi chảy và có khả năng làm việc ở những nơi khác.)
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 618
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Thời lượng: 13/13
0
Từ khóa: truyenhoan Tư Chiêu

Để lại một bình luận